Tại một phàm tinh cằn cỗi có tên là Hợi Tinh.
Trong tiểu trấn dựa núi gần sông.
Phố dài bóng người rộn ràng,vẫn yên bình như xưa, cho dù không xa hoa như những đô thành xa xôi nhưng lại tràn ngập khói lửa trần thế, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt.
Ba mặt núi vây quanh trấn nhỏ, hai mặt còn có con sông chảy qua, là nơi nhất định phải đi qua giữa đường bộ và đường thủy, dần dà dân số trở nên thịnh vượng.
Thị trấn thoạt nhìn không lớn lắm nhưng lại rất đầy đủ.
Tửu lâu quán trà khắp chốn, thường có nhiều thương nhân tôi tớ.
Ngay cả tư thục hiếm thấy trong phạm vi mấy chục dặm cũng được xây dựng trong nhà tranh dưới chân núi, hoàn cảnh yên tĩnh hẻo lánh có thể nói là một nơi tuyệt vời để dạy dỗ giáo dục con người.
Nhà tranh cách xa phố phường, tránh khỏi sự quấy rầy ồn ào của phố chợ, cũng cho những đứa trẻ ham học một vùng trời, thoạt nhìn đơn giản nhưng được sắp xếp chỉnh tề, đủ để thấy mong muốn học tập của người bản địa.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, trong tiểu viện nhà tranh vẫn vang lên tiếng đọc sách của trẻ nhỏ.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn…”
Cho dù mấy đứa nhỏ mặc đồ rách nát, nhưng ánh mắt chân thành đong đầy khát vọng, nghiêm túc đọc theo tiên sinh, trước giờ chưa từng chậm trễ chút nào, biểu hiện nghiêm túc vượt xa độ tuổi.
Trong từng ánh mắt thuần khiết, phản chiếu bóng dáng thanh niên nho nhã bạch y như tuyết.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của mấy đứa nhỏ, Dịch Phong vô cùng vui vẻ, đột nhiên có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, cả người tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Mấy đứa nhóc này, chắc chắn sẽ học thành tài.
Chính vào lúc hắn nghiêm túc dạy dỗ, ngoài cửa có một bóng dáng xinh đẹp đang bước đến.
“Dịch, Dịch tiên sinh.”
Giọng nói kia rất dịu dàng, còn có vài phần thấp thỏm.
Dù sao học sinh cũng đều là con nít, khó nén lòng tò mò, tất nhiên nghe tiếng sẽ quay đầu lại, một tiết học đầy hứng thú cứ thế dừng lại.
Dịch Phong không hề để ý, nương theo giọng nói nhìn qua.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ có cô thiếu nữ xinh xắn đang đứng, độ khoảng mười sáu váy áo mộc mạc, vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên kia cho dù không được lớp trang điểm tôn lên cũng được xem là mỹ nhân.
Nhìn rõ người đến, Dịch Phong mỉm cười đặt sách xuống bước ra ngoài cửa.
“Ngụy cô nương.”
“Không biết hôm nay cô đến đây có chuyện gì không?
Vị cô nương này tên Ngụy Tiểu Vi, là người quen biết gần đây.
Từ khi Dịch Phong đến nơi này, có cơ duyên trở thành tiên sinh dạy học, đệ đệ của Ngụy cô nương có cơ hội học tập, nàng ta rất cảm kích Dịch Phong, thường đến hỏi han ân cần.
Thấy Dịch Phong mỉm cười bước đến, cử chỉ lời nói cực kì nho nhã.
Tiểu cô nương vội vàng hành lễ, thoạt nhìn hơi hoảng loạn.
“Làm phiền tiên sinh dạy học, mong ngài tha thứ...”
Thấy Dịch Phong mỉm cười ra hiệu an ủi, nàng ta mới tiếp tục giải thích.
“Dịch tiên sinh, ngài có thể đến dạy học ở trấn Thanh Hà chúng ta, giúp mấy đứa nhỏ trấn chúng ta có cơ hội biết tri thức, mọi người đều cảm kích không thôi.”
“Mấy thứ này không phải quá tốt, chỉ là chút tâm ý của chúng ta, mong tiên sinh nhận cho!”
Nói đoạn, Ngụy cô nương đưa qua hai giỏ tre từ bên cửa sổ.
Hai giỏ tre kia thoạt nhìn có chút cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, xem ra đã lau chùi cẩn thận, một giỏ đựng đầy thịt khô trái cây rau dưa, một giỏ đựng đầy vải vóc quần áo.
Mấy thứ này lập tức khiến ánh mắt bọn trẻ trong phòng tỏa sáng.
Trấn Thanh Hà nhìn qua là con đường giao thông tất yếu, nhưng cũng bị rất nhiều yêu thú quấy nhiễu, có thể ăn no mặc ấm đã là ước mơ lớn nhất của người bình thường, không hề khoa trương khi nói trong hai giỏ tre này chứa đầy tiền tài quý giá nhất.
Dịch Phong nhìn thấy trong lòng cảm động, đang muốn uyển chuyển từ chối.
Ai ngờ không đợi hắn lên tiếng, Ngụy cô nương đã nhét giỏ trúc qua, sau đó lấy bức thư trong tay áo ra, ánh mắt kiên định dâng lên bằng hai tay.
“Dịch tiên sinh.”
“Trấn Thanh Hà chúng ta vì kế sinh nhai mới bị ép phải tu luyện, phần lớn đều là người thô lỗ chỉ biết chém giết, đáng tiếc không phải ai cũng có năng khiếu tu luyện, không ít người chỉ đành làm việc nặng để duy trì cuộc sống, ngài có thể đến dạy học tương lai mấy đứa nhỏ sẽ có thêm lựa chọn, ân đức này còn lớn hơn trời.”
“Chúng ta thật sự không lấy ra được thứ gì để đền ơn ngài, trừ chút đồ bày tỏ tấm lòng ra cũng chỉ có bức thư này thôi, mong ngài đừng ghét bỏ...”
Ngụy cô nương càng nói càng cúi gằm gương mặt đã phớt hồng, trong mắt có chút thấp thỏm.
Mấy đứa nhỏ trong học đường cũng liên tiếp lấy hết can đảm đứng dậy hành lễ khẩn cầu.
“Tiên sinh, ngài hãy nhận đi...”
“Tiên sinh, cha ta nói nếu ngài không nhận trở về sẽ đánh mông ta.”
Nhìn thịnh tình tràn đầy, Dịch Phong chỉ đành đáp lại.
“Được, nếu đã như vậy, ta sẽ nhận.”