Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1979 - Tình nguyện làm một người bình thường (2)




Đối diện với lời mời thịnh tình của Ngụy cô nương, hắn chỉ đành khách sáo lên tiếng.

“Ý tốt của Ngụy cô nương, lòng ta xin nhận.”

“Nhưng ta chỉ là thư sinh dạy học, mỗi ngày đọc sách dạy người vui vẻ tự tại, mọi người cần gì bảo ta tu luyện?”

Ngụy Tiểu Vi nghe vậy sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ quan tâm sốt ruột.

“Dịch tiên sinh, câu này của ngài không đúng đâu!”

“Trấn Thanh Hà chúng ta ba mặt giáp núi, luôn có yêu thú ra vào, tuy ngài là người đọc sách cho dù không bước vào con đường tu tiên, dựa vào học thức cũng có thể lập được gia nghiệp không cần lao động gian khó như người bình thường, nhưng nếu có chút tu vi phòng thân lỡ gặp nguy hiểm gì đó vẫn có thể tự bảo vệ...”

Thì ra là đang lo lắng cho an nguy của mình, quả thật là ý tốt.

Nhưng mà.

Chỉ là đám yêu thú hoàn toàn chẳng cần để ý, cho dù muôn vàn hung hiểm trước mặt hắn cũng chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, vừa chạm vào đã tan biến như mây khói.

Dịch Phong khẽ gật đầu, lên tiếng uyển chuyển từ chối.

“Thì ra là vậy.”

“Đa tạ ý tốt của mọi người, thật sự cảm kích không thôi, nhưng quả thật ta không có chí hướng tu luyện, mong Ngụy cô nương thay ta tạ lỗi với mọi người.”

Nghe mấy lời cá mặn như vậy, Ngụy cô nương và bọn nhỏ đều ngơ ngác nhìn qua.

Chẳng qua chỉ vài giây.

Kinh ngạc, sốt ruột, buồn phiền, đủ mọi biểu cảm hiện lên trên nét mặt, đột nhiên có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, như thể vị trí thầy trò đã bị đảo ngược.

Mấy đứa nhỏ sốt ruột đứng bật dậy, mồm năm miệng mười nói không ngừng.

“Tiên sinh, sao ngài có thể từ bỏ tu tiên như vậy!”

“Chẳng phải ngài dạy tụi con, gặp chuyện khó khăn phải dũng cảm tiến lên sao!”

“Tiên sinh, quả thật tu tiên hơi khó, nhưng cơ hội tốt như vậy có nói thế nào ngài cũng phải thử xem!”

Sắc mặt Ngụy cô nương cũng trở nên nghiêm túc, tiến đến gần lên tiếng với vẻ sốt sắng.

“Dịch tiên sinh, ngài phải nghĩ lại…”

“Lão tộc trưởng là cao thủ đứng đầu của trấn Thanh Hà chúng ta, mấy trăm năm nay chưa từng có tiền lệ, học thức uyên bác, tu vi sâu xa khó dò, không cần nói đến thiên tài ở phạm vi mấy trăm dặm ngưỡng mộ danh tiếng tìm tới cũng không có duyên được nhập môn, ngay cả hậu bối thân thích ở thị trấn không phải ai cũng được lão tộc trưởng chỉ điểm đôi chút đâu.”

“Chúng ta xin lão tộc trưởng, ông ấy cũng biết ngài chỉ dạy mấy đứa nhỏ trên trấn, mở một con đường mới cho đám trẻ nhà bình thường, giúp mọi người giải quyết lo âu tương lai nên mới miễn cưỡng đồng ý.”

“Đây là cơ hội biết bao nhiêu người hâm mộ không thôi, ngài tuyệt đối đừng bỏ lỡ!”

Vẻ sốt ruột trong giọng nói càng thêm rõ ràng, ngay cả mấy đứa nhỏ an ổn ngồi yên cũng liên tục gật đầu phụ họa, không còn ngoan ngoãn như xưa, giống như gặp phải chuyện lớn gì đó.

Mấy đứa nhóc tinh ranh bình thường hay phá phách, thậm chí còn to gan chen đến trước mặt.

“Những gì Ngụy tỷ tỷ nói đều là sự thật, tiên sinh nhất định phải suy nghĩ lại đàng hoàng!”

“Đúng vậy, chuyện tốt như thế ngài không được từ chối!”

Dịch Phong nghe vậy gương mặt mang theo ý cười, nhìn mấy đứa tinh ranh bên cạnh.

“E rằng tu luyện không đơn giản như thế, làm gì tốt như các con nói?”

Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, có lẽ chuyện tu tiên rất tốt, nhưng đặt trên người mình, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “hại người”, nếu biết trước bây giờ không tìm chết được, năm đó có nói thế nào hắn cũng không bước lên con đường tu tiên.

Nhưng mấy đứa nhỏ lại không phục, ngửa đầu trợn to mắt nghi ngờ!

“Tiên sinh, ngài nói câu này sai rồi!”

“Nếu được lão tộc trưởng chỉ điểm, chắc chắn tu luyện sẽ đơn giản hơn nhiều, trước đây cha con từng nói, lão tộc trưởng là kẻ mạnh võ linh trong truyền thuyết, là sự tồn tại mạnh nhất trấn Thanh Hà chúng ta!”

“Có người tài giỏi như thế chỉ dạy, chẳng lẽ còn khó tu luyện hay sao?!”

Vừa dứt lời, Dịch Phong bị đáp trả đến độ sửng sốt.

Thì ra là kẻ mạnh võ linh…

Tu sĩ cấp bậc này trong mắt người thường quả thật rất mạnh, cho dù là hắn trong quá khứ cũng cảm thấy khủng khiếp không thôi, chẳng trách mọi người không ngừng khuyên nhủ, nhất quyết muốn hắn đi theo lão tộc trưởng tu luyện.

Theo lý mà nói đây thật sự là cơ hội cầu cũng không được.

Mắt thấy học sinh đã sốt sắng vây quanh bên cạnh, ngay cả Ngụy cô nương cũng sống chết khuyên răn, Dịch Phong chỉ đành thở dài một hơi, cứ vậy mà đồng ý.

“Được thôi…”

“Nếu mọi người kiên trì như thế, ta sẽ thử xem.”

Vừa dứt lời, cả hội trường mỉm cười vui vẻ.

Đám nhóc chất phác ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, cho dù cơ hội hiếm có này dành cho Dich Phong, nhưng bọn trẻ còn vui hơn chính bản thân mình đạt được, hiện rõ vẻ ngây thơ chân thành của trẻ nhỏ, tiếng hoan hô vang vọng khắp tiểu viện.

Sau giờ trưa.

Thời điểm vốn nên tan học để ăn cơm, mấy đứa nhỏ lại không rời đi, yên tĩnh tập trung bên ngoài cửa viện, sốt ruột đợi kết quả trong viện.