Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1976 - Bình thường là phúc




Trong thế giới bao la rộng lớn như vậy, một con người nào có gì đáng nói.

Bất kể thân phận gì chẳng qua chỉ là kiến hôi mà thôi.

Ánh mắt Dịch Phong lộ vẻ cảm khái, chỉ đành khẽ khàng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Ta cũng không biết bản thân rốt cuộc là ai nữa.”

Bạch y trắng hơn tuyết, ngẩng đầu nhìn trời cao.

Trong mắt như chứa đựng biển rộng sao trời, bật thốt những lời sâu xa khó lường.

Lạc Thiên Bắc nghe mà nhất thời ngạc nhiên.

Ông ta nương theo tầm mắt kia nhìn lên bầu trời, kinh ngạc ngồi cứng ngắc rất lâu, dường như mới hiểu ra gì đó, chậm rãi gật đầu tràn đầy thoải mái.

“Ta hiểu rồi...”

“Đời này thua trong tay các hạ cũng không có gì đáng tiếc.”

Cảm khái vài câu, Lạc Thiên Bác từ từ nhắm mắt.

Chẳng qua chỉ vài giây, vị đảo chủ này bắt đầu già đi nhanh chóng, gương mặt khô cằn đến mắt thường cũng nhìn thấy được, bình tĩnh tọa hóa thành hài cốt…

Chớp mắt đã nửa tháng.

Đảo Phong Tuyết trở lại quỹ đạo, Quách Kiếm Nam quay về quản lý cơ nghiệp, quá khứ mây đen chướng khí đã trôi qua, hòn đảo đón chào chương mới.

Ai nấy kích động cảm khái, nơi nơi nhiệt tình chống ma.

Theo lý mà nói đảo Phong Tuyết rất có danh tiếng, sau khi thay thế đảo chủ là diện mạo mới mẻ rực sáng, hẳn nên gây ra chấn động mới phải, ít nhất cũng được các nơi chú ý sau đó thuận thế trở lại đỉnh cao.

Đáng tiếc.

Gần đây các thế lực ẩn nấp triệt để, hoàn toàn không rảnh để ý mọi thứ, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi vì lời đồn gần đây.

Nghe nói…

Cung Thương Nguyên tồn tại ở cực điểm Nguyên Tinh, ngạo nghễ đứng vững nơi biển mây trong năm tháng vô tận, là trung tâm của toàn bộ Nguyên Tinh, tinh chủ đại nhân sống lâu đời bên trong, quản lý sinh linh vạn vật ở Nguyên Tinh.

Cung điện kia trên đám mây rất xa, không phải thứ người thường có phúc được nhìn thấy, vị trí ở trung tâm Nguyên Tinh, tập trung vô số đạo vận và linh khí.

Nếu tu sĩ bình thường may mắn được vào trong, dù chỉ tạm thời ở lại thoáng chốc cũng được lợi ích vô tận.

Điện Thương Nguyên chính là thần địa duy nhất của Nguyên Tinh, bất kể là đại năng hay bất kỳ sinh linh nào tồn tại trong đó, thậm chí là linh khí nuốt vào cũng vượt xa tưởng tượng của người bình thường.

Trong năm tháng vô tận, điện Thương Nguyên thần bí uy nghiêm khiến người ta kính sợ, trước nay chưa từng xảy ra hiện tượng nào kỳ lạ như vậy, trong lòng hàng trăm triệu tu sĩ cung điện kia gần như là điện thần.

Nhưng mà.

Mấy ngày trước.

Mây đen rợp trời khiến trời trăng không còn ánh sáng, hoàn toàn bao phủ biển mây hào quang của điện Thương Nguyên.

Bóng đêm vô tận bỗng nhiên kéo đến như có quái vật không lồ đáp xuống, cùng lúc che trời lấp đất đã lan truyền uy áp đi khắp nơi, cho dù vô số đại năng kinh ngạc thăm dò cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, trong lòng lấp đầy nỗi sợ không tên!

Loại uy áp trước nay chưa từng có, khiến sức mạnh trời đất mờ nhạt mất màu.

Khủng khiếp hơn là những đại nhân trong điện Thương Nguyên, ngay cả dung mạo thật của đối phương cũng khó lòng thấy rõ, ngẩng đầu nhìn bóng đen đầy trời chỉ cảm thấy bản thân cực kì nhỏ bé.

Chính vào lúc uy áp đè nén khiến người ta tuyệt vọng.

Một kiếm như trời phạt giáng thế!

Ánh kiếm xuyên qua ngàn vạn dặm, kinh động trời đất khiến quỷ thần khóc thảm!

Cho dù là những đại nhân điện Thương Nguyên cũng hoảng hốt đến độ biến sắc, hoàn toàn không dám có động tác gì, sợ hãi đến mức cứng ngắc tại chỗ.

Ánh kiếm lóe lên rồi biến mất đã in dấu sâu sắc trong lòng tất cả mọi người, mạnh mẽ như bọn hắn ngay cả dư âm của kiếm ý còn sót lại cũng không cảm nhận được, chỉ cảm thấy hãi hùng không thôi, như trông thấy chân thần đáp xuống.

Một thoáng trôi qua, yên lặng như tờ.

Trời đất lại hồi phục vẻ sáng rỡ, điện Thương Nguyên lại chìm vào chấn động kinh người.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng thấy bóng dáng của tinh chủ đại nhân đâu cả, nỗi hoảng sợ không tên lan tràn ngàn vặn dặm, rất nhanh đã truyền đến khắp Nguyên Tinh, lão quái ẩn dật biết bao năm tháng cũng bàng hoàng chìm vào giấc ngủ dài.

Chỉ có truyền thuyết kinh người kia không ngừng lưu truyền trong trăm triệu tu sĩ, không ít người thu lại cảm giác vượt trội về xuất thân, đột nhiên trở nên tràn ngập kính sợ.

Một kiếm rúng động Nguyên Tinh.

Vị cự lão thần bí kia, thật sự quá khủng khiếp!

Tuy Nguyên Tinh quý vì là tử tinh, nhưng trong vũ trụ bao la này cũng chỉ là giọt nước trong biển cả, không được coi là tầng lớp đỉnh cao tuyệt đối, cuối cùng vẫn không đáng nhắc đến.

Đại đạo nào phải thứ người bình thường có thể chạm đến, những chuyện bí ẩn này cũng như vậy. Thoạt nhìn truyền bá rộng rãi, thậm chí rất nhanh lan đến tinh cầu bên cạnh, chấn động khắp nơi, nhưng không phải chuyện người bình thường có thể biết được.

Chuyện đại năng tu sĩ dời sông lấp biển, thật sự xa không thể với tới, càng không cần nói đến lời đồn đáng sợ một kiếm kinh động người đời kia.