Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1975 - Ý trời




Càng nói càng khách sáo, khiến Dịch Phong hơi xấu hổ.

Hắn thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình này, đành lấy cớ an nguy của Thụ tôn giả ra khuyên nhủ, Quách Kiếm Nam mới sốt ruột trở về rừng Hồng Nguyệt, tiếp tục phá trận cứu bạn.

Thấy Quách lão đệ kích động rời đi hẳn đã nắm chắc, xung quanh cũng không còn họa ngầm gì nữa, chỉ cần tốn thêm chút thời gian chắc Thụ lão đệ cũng có thể thoát thân.

Tất cả bụi trần đã lắng đọng.

Ánh trăng chiếu sáng, kéo dài ngàn vạn dặm.

Gió đêm lạnh lẽo, bóng cây chập chờn khắp núi.

Rất lâu.

Lấy ra một bình rượu, ngửa đầu đổ xuống, ngắm nhìn ánh sao lấp lánh rợp trời, trong mắt không chút dao động.

Nhìn về phía rừng Hồng Nguyệt thêm lần nữa...

Nhỏ giọng gọi Mạn Mạn, phất tay đi xa...

Ngoài rừng Hồng Nguyệt tiêu điều, thiên điện vẫn vô cùng xa hoa xinh đẹp.

Nhưng vào giờ phút này, trong điện vắng vẻ không một bóng người.

Cho dù rất nhiều các lão đến báo tin, cũng không tìm được bóng dáng của đảo chủ đại nhân, thảo luận rất nhiều hồn ngọc vỡ nát, mọi người sốt ruột đến độ đi qua đi lại trước cửa điện như gặp phải tai họa ngập đầu.

Nơi trang nghiêm dã từng cao xa vời vợi, đột nhiên hỗn loạn như nồi cháo.

Không ai biết sâu trong rừng đào lại yên tĩnh như xưa.

Đảo chủ Lạc Thiên Bắc ngồi xếp bằng bên trong, tay cầm ngọc châu đơn giản mộc mạc, hai bên tóc mai bạc trắng tràn đầy dấu vết thời gian, rất lâu cũng không thấy ông ta có động tác khác, như thể mắt điếc tai ngơ với tất cả mọi chuyện ở đảo Phong Tuyết.

Đột nhiên.

Chuỗi hạt châu cổ xưa bị đứt dây, châu tròn ngọc cổ rơi đầy đất, bảo vật quý giá rớt xuống hồng trần như điềm không may nào đó!

Cuối cùng Lạc Thiên Bắc từ từ mở mắt ra.

“Rừng Hồng Nguyệt là thế cục tất chết, thế mà đã bị phá vỡ, xem ra mạng của Quách Kiếm Nam chưa đến hồi kết.”

“Đây chính là ý trời.”

Lúc nói chuyện, vị đại năng vô thượng quản lý đảo Phong Tuyết rõ ràng già hơn mấy phần, gương mặt có thêm không ít nếp nhăn, sắc mặt lại trở nên nhẹ nhõm một cách ly kỳ.

Nhìn châu cổ yêu quý rơi dưới đất, ông ta không có ý định nhặt lại, như thể đã nhìn thấu tất cả.

Mãi đến khi có tiếng vang truyền đến.

“Vút!”

Lạc Thiên Bắc mới ngước mắt nhìn qua.

Trong tầm mắt một người cưỡi ốc sên bước ra khỏi gợn sóng, thoạt nhìn toàn thân không chút dao động như một người phàm.

Ông ta đánh giá một lúc, không có bất kỳ dị thường nào.

Chỉ là giọng điệu bình tĩnh lên tiếng trò chuyện, như đã đoán được từ trước.

“Quả nhiên ngươi đã đến.”

Dịch Phong nghe vậy sửng sốt, nhảy xuống khỏi lưng Mạn Mạn, vững bước tiến về trước.

Đến khi cách đối phương hơn một trượng, mới lên tiếng.

“Ngươi là đảo chủ?”

“Xem ra ngươi đã biết mọi chuyện đã xảy ra, cũng giác ngộ rồi.”

Hắn muốn thuận tiện giải quyết hết tất cả phiền phức cuối cùng, coi như đòi lại công bằng cho Quách lão đệ, không ngờ người ta đã giác ngộ, điều này có chút ngoài dự đoán.

Vừa dứt lời, Lạc Thiên Bắc thản nhiên gật đầu.

“Đây là chuyện tất nhiên.”

“Dù sao ta từng quản lý đảo Phong Tuyết mấy vạn năm, không đến mức mắt mù tai điếc, loại chiến sự ở rừng Hồng Nguyệt, tuyệt đối không thoát khỏi quan sát của ta.”

Nói được một nửa, ánh mắt Lạc Thiên Bắc lóe lên vài phần không cam lòng.

“Các hạ.”

“Tu vi của ngài vượt xa mắt nhìn của chúng ta, thua trong tay ngài lão hủ cam tâm tình nguyện. Quách Kiếm Nam có thể kết giao với ngài quả thật là phúc của hắn, thắng làm vua thua làm giặc chính là như vậy.”

“Nhưng trước khi chết các hạ có thể nói thật, rốt cuộc ngài là thần thánh phương nào không? Mấy lời như tu sĩ phàm tinh kia không cần nhắc đến nữa.”

“Ta đã chịu thua, chấp nhận gánh vác tất cả hậu quả, ta chỉ muốn biết bản thân đã bại trong tay ai.”

Nghe đến đây, Dịch Phong cũng không khỏi đánh giá cao đối phương.

Đảo chủ này thật sự cũng là một nhân vật lớn.

Cho dù thua cuộc người ta cũng thản nhiên ứng phó, có thể gọi là nâng lên được buông xuống được, rất có dáng vẻ của kiêu hùng, chỉ riêng khí độ này thôi đã vượt qua đám rác rưởi khi trước ngàn vạn lần.

Nhưng nghe đến câu cuối, Dịch Phong bị làm khó.

Ta là ai?

Đối mặt với câu hỏi này, hắn đột nhiên có chút mờ mịt.

Ngày xưa ở thành Bình Giang, hắn là chủ nhân võ quán cũng là sư phụ của người khác, tuy là phàm nhân bình thường không có gì đặc biệt nhưng cũng sống rất thoải mái.

Mỗi ngày cơm trà đạm bạc, vui sướng tự tại.

Sau này hệ thống dần dần thức tỉnh, cuối cùng Dịch Phong bước lên đường tu tiên, lại vì đại kế tìm chết không ngừng bôn ba, nhận thức theo đó không ngừng phá hủy rồi xây dựng lại.

Người phàm?

Người tu tiên bình thường?

Tu sĩ phàm tinh?

Những thân phận ngày xưa dường như chỉ là danh hiệu nhất thời, không thể bao hàm cả cuộc đời của mình.

Trong đầu lóe lên từng chuyện đã qua, Dịch Phong bỗng thấy đầu óc trống rỗng.

Ngước mắt nhìn lên.

Trong bầu trời vô tận, ráng mây như bông, thoạt nhìn lấp lánh hút mắt chẳng qua cũng chỉ là phong cảnh tạm thời, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ treo cao trên không mới soi chiếu vạn vật thế gian.