Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1971 - Cực kì tự tin




Chờ đợi chẳng qua chỉ vài giây.

Trong đầu vị kiếm tôn vô địch này đã loạn cào cào, đột nhiên rối rắm, gương mặt lộ vẻ khó khăn và thấp thỏm trước nay chưa từng có, hai tay siết chặt ngọc giản, không dám nói thêm tiếng nào.

Ngoài rừng.

Lúc này Dịch Phong đang chìm vào “khổ chiến”, vẻ mặt bực bội.

Xử lý xong mấy chiếc nhẫn chứa đồ, sắc mặt hắn càng khó coi hơn, vừa ném mấy thứ rác rưởi, vừa mắng chửi hùng hổ.

“Đao rách nát gì thế này, vung vẩy hai cái đã gãy! Cái bình này cũng không được, thoạt nhìn còn không bằng bông tuyết. Trong chiếc nhẫn kia, chỉ có mấy trăm tiên tinh...”

“Có lộn không vậy!”

“Mấy tên này tốt xấu gì cũng là nhân vật lớn của đảo Phong Tuyết, trên người lại mang cả đống sát vụn đồng nát, ai nấy đều nghèo túng, sống cũng thảm quá rồi.”

Thu lại hơn vạn tiên tinh vừa lục soát được, Dịch Phong tức đến độ hận rèn sắt không thành thép.

Liếc nhìn thi thể dưới chân, suýt nữa hắn đã bùng nổ lời thô tục.

Mãi đến khi cất tiên tinh vào nhẫn chứa đồ, hắn mới dần dần nguôi ngoai.

“Bỏ đi bỏ đi...”

“Chân muỗi cũng là thịt, có chút tiên tinh cũng không tính là uổng công, dù sao lần này cũng vì muốn cứu người, nói không chừng còn có thu hoạch bất ngờ.”

Chính vào lúc hắn chuẩn bị tiếp tục xử lý, ngọc giản bên hông truyền đến chấn động.

Lấy ngọc giản ra, Dịch Phong thả thần thức thăm dò.

Lời nói lắp bắp của Quách Kiếm Nam đột nhiên vang lên, giọng điệu nghiêm túc.

Nghe hết lời ông ta nói, Dịch Phong lẩm bẩm.

“Không đủ thời gian sao...”

“Xem ra pháp trận kia rất khó, mấy canh giờ hẳn cũng không phá được, vừa khéo mình phải tiếp tục dọn dẹp chiến trường, cho Quách lão đệ thêm chút thời gian.”

Đợi một canh giờ cũng là đợi, mười canh giờ cũng là đợi, dù sao cũng chẳng có việc gì, còn không bằng cẩn thận lục lọi đống chiến lợi phẩm này, yên tâm chờ Quách lão đệ cứu Thụ lão đệ.

Nghĩ đến đây, Dịch Phong thuận miệng truyền âm.

“Quách lão đệ, đừng gấp.”

“Ta cho ngươi hai...không, hai mươi canh giờ! Ngươi cứ từ từ phá trận, quan trọng là phải cứu được Thụ lão đệ.”

Truyền âm xong.

Dịch Phong tiếp tục cất bước, lục soát nhẫn chứa đồ của một thi thể khác, nghiêm túc kiểm tra, như chơi game đánh quái rớt bảo vật, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Trong rừng Hồng Nguyệt.

Quách Kiếm Nam thấp thỏm cầm ngọc giản, trong mắt đã rối rắm muôn phần.

Chỉ mới chờ khoảng mười mấy giây, đã như hơn vạn năm ở ngục trấn ma, khiến lòng ông ta khó chịu không thôi, vừa nghĩ đến Dịch Phong đang huyết chiến, hoàn toàn không dám truyền tin thêm, thậm chí đáy mắt hiện lên vẻ hối hận!

Chính vào lúc này.

Ngọc giản truyền đến chấn động, khiến tay Quách Kiếm Nam run lên!

Hắn không dám tin, Dịch huynh đang ở trong đại chiến vậy mà có thể rút bớt thời gian truyền tin, sự việc quá gấp rút ông ta cũng không thể nghĩ nhiều, vội vàng lấy thần thức ra.

Vừa thăm dò, Quách Kiếm Nam hoảng hốt hít khí lạnh!

“A...”

“Hai mươi canh giờ?!”

Quách Kiếm Nam đột nhiên kinh ngạc trợn to mắt.

Có thể nhận được lời hồi âm của Dịch Phong, ông ta đã cảm thấy ngạc nhiên, nghe câu nói kia hoàn toàn không dám tin.

Không cần nghĩ nhiều, cũng biết lúc này Dịch huynh đang đối diện với bao vây tấn công của nhiều cao thủ.

Trong tình thế công kích đáng sợ như thế, vậy mà hắn có thể thản nhiên truyền tin, trong giọng điệu còn lộ vẻ nhẹ nhàng, thật sự rất khó tin.

Mãi đến khi nghe câu “hai mươi canh giờ”.

Quách Kiếm Nam mới bán tin bán nghi, trong mắt tràn ngập chấn động.

Ngoài rừng có hơn mười cao thủ bao vây tấn công, đối mặt với cục diện đó chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mang đến họa sát thân, cho dù là ông ta cũng chỉ chống đỡ không tới nửa canh giờ, nhiều nhất chỉ đành bỏ chạy thoát thân.

Dịch huynh lại có thể nhẹ nhàng đối phó, thậm chí còn hứa hai mươi canh giờ...

Tu vi khủng khiếp đến mức nào, mới có thể tự tin như vậy!

Đột nhiên.

Quách Kiếm Nam giật mình trong lòng dâng lên ngọn sóng, phát giác hình như ông ta đã đánh giá thấp Dịch huynh rồi.

Ngơ ngác đứng trong rừng, trong đầu chỉ hiện lên cảnh tượng kinh người.

Mặc cho bóng đao ánh kiếm che trời lấp đất, dáng người bạch y không nhiễm bụi trần, cho dù sát cơ đầy trời cũng có thể thành thạo điêu luyện, khí độ kia thật sự là ngang ngược siêu nhiên, có một không hai!

Bất kể tương lai thế nào, nhất định Dịch huynh sẽ vang danh khắp nơi sau trận chiến này!

Quách Kiếm Nam chấn động ngơ ngác đứng đó rất lâu, trong lòng cảm khái không thôi.

Mãi đến giờ phút này, ông ta dường như mới hiểu tu vi của Dịch huynh khủng khiếp đến mức nào, tay cầm ngọc giản tim đập như trống bỏi, hoàn toàn không còn phong phạm của cao nhân trong quá khứ, ánh mắt sinh ra muôn phần chấn động và hướng về.

Có điều Quách Kiếm Nam cũng không phải hạng người tầm thường.

Cho dù cảm thấy tu vi chênh lệch cực lớn, khiến ông ta có hơi áy náy và đổ mồ hôi đầy mặt, nhưng ông ta vẫn nhớ rõ trọng trách của mình, cũng biết sự khó khăn của Dịch huynh lúc này!