Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1970 - Chẳng qua chỉ là tu sĩ phàm tinh (2)




Chẳng qua chỉ vài giây đã kéo căng khí thế, ánh sáng của các loại bảo vật lóe lên, có thể nói là phong cách đặc biệt của việc ra vẻ lợi hại!

Nhìn thấy tất cả.

Dịch Phong đã sớm quen, không có quá nhiều mong chờ.

Dùng kinh nghiệm quá khứ để phán đoán, thoạt nhìn càng dọa người thực tế lại càng vô dụng, nhất là những kẻ hở chút vênh mặt nhìn người, lại càng thêm rác rưởi.

Đối diện với mấy con hàng này, ngay cả hứng thú nhường một chiêu hắn cũng không có.

Tiện tay rút đao, phối hợp không khí nhẹ nhàng lắc lư.

Quả nhiên.

Tay giơ lên đao hạ xuống, lanh lảnh như lúc ban đầu.

Vài tiếng “răng rắc” trôi qua, đám tôm tép kiêu căng toàn bộ đều ngã xuống, hóa thành thi thể lạnh lẽo, chỉ có nỗi khiếp sợ trong mắt vẫn còn lưu lại dư vị như khi còn sống.

“Ài, sao cứ gặp phải mấy con hàng này, đời người đúng là tĩnh mịch như tuyết.”

Dịch Phong bất lực lắc đầu, chậm rãi cất đao lớn.

Ngước mắt nhìn về phía rừng Hồng Nguyệt, cũng không thấy chút động tĩnh, chắc chắn Quách lão đệ vẫn chưa phá trận, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.

Lười biếng đứng đó rất lâu.

Dịch Phong để ý xác chết xung quanh, tuân theo nguyên tắc tuyệt không lãng phí, thuận tiện bắt đầu quét dọn chiến trường, xem có tìm được chiến lợi phẩm gì không, coi như là phí lao động...

Rừng Hồng Nguyệt.

Giữa những gốc cây lớn khô héo, phản chiếu ánh trăng đỏ như máu, thoạt nhìn khủng khiếp yêu dã, nhưng vẫn không thể che lấp hoa văn phức tạp ẩn hiện dưới mặt đất.

Từng đường hoa văn đan xen lẫn nhau, sắp xếp theo quy luật đặc biệt, xen lẫn khắc sâu trên vùng đất hoang vu lạnh lẽo, toát ra cảm giác áp bức đáng sợ.

Chính giữa hoa văn pháp trận đan xen, uy lực cực kì khiếp sợ.

Tất cả màu sắc trên đời đều ngăn cách bên ngoài, ngay cả chút linh khí mỏng manh cũng khó đến gần, Thụ tôn giả ngồi bên trong, các vết nứt trên mặt không ngừng tăng lên, theo thời gian trôi đi dần dần trở nên già nua.

Mỗi khi qua một giây, khí huyết cả người lại tan biến đi một phần.

Rừng khô huyết sắc như ma vật có linh trí, dưới sự thúc đẩy của pháp trận gần như muốn hút cạn Thụ tôn giả, muốn vị đại năng yêu tộc này hóa thành cây khô!

Nhìn bạn tốt trở nên già nua, gần như thoi thóp.

Ánh mắt Quách Kiếm Nam ngoài pháp trận ngập tràn vẻ sốt ruột, không ngừng vận chuyển linh lực giải trừ mắt trận.

Ngặt nỗi trận này thật sự quá phức tạp.

Cho dù ông ta không dám chậm trễ một giây, mệt đến mức trán rịn mồ hôi cũng chỉ mới giải được ba mắt trận, còn xa mới đến được tiền đề phá trận mười phần sức mạnh hoang cổ.

Mắt thấy đã qua nửa canh giờ, Quách Kiếm Nam càng thêm sốt ruột.

Ngước mắt nhìn lại tình hình bất ổn của Thụ tôn giả, ông ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sau lưng có Dịch huynh chống đỡ, ông ta gánh vác hi vọng nhưng tiến độ lại đáng lo, chuyện khiến người ta áy náy cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Đột nhiên.

Quách Kiếm Nam cảm thấy bất lực, hoảng loạn lẩm bẩm.

“Phải làm sao mới tốt đây...”

“Không ngờ tu vi của mấy người kia lúc này lại tăng tiến như thế, trình độ pháp trận vượt xa năm đó, bày trận thập phương hoang tuyệt còn phức tạp hơn ta tưởng tượng, e rằng một canh giờ cũng khó phá vỡ.”

Nhìn sắc mặt Thụ tôn giả ngày một già nua, Quách Kiếm Nam sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, tất cả mọi thứ trên đời đều không đáng để ông ta để ý, cho dù đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, vẫn có thể bình tĩnh không phân tâm như cũ.

Chỉ duy nhất vài lão bạn già này, khiến Quách Kiếm Nam quý trọng muôn phần!

Quả thật ông ta đã hết sức rồi, nhưng tình thế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, không đến lượt ông ta do dự thêm, nếu lần này không thể phá giải pháp trận, Thụ tôn giả chắc chắn sẽ mất mạng ở đây!

Cho dù sau này có cơ hội đến đây cứu giúp, cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Cắn răng, Quách Kiếm Nam căng da đầu lấy ngọc giản ra.

Ông ta mang theo áp lực cố gắng lên tiếng, lại cảm thấy cổ họng như có hòn đá nặng ngàn cân, giọng nói trở nên do dự trầm thấp, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Dịch, Dịch huynh...”

“Pháp trận này có chút khó khăn, nửa canh giờ e là...e là không đủ, thật sự áy náy, ta chỉ đành mặt dày cầu xin, liệu có thể phiền Dịch huynh kéo dài thêm chút thời gian giúp ta không.”

Vừa thốt ra, vẻ mặt Quách Kiếm Nam thấp thỏm tự trách.

Trong lòng ông ta biết rõ, yêu cầu này thật sự ép người vào chỗ khó khăn, nói khó nghe một chút, có hơi không biết xấu hổ.

Dịch huynh ở bên ngoài đối mặt với bao vây tấn công, có thể giữ lời chống đỡ vững vàng nửa canh giờ đã nghĩa khí hơn trời, sao ông ta có thể được nước lấn tới, bảo Dịch huynh kéo dài thêm thời gian nữa?

Ngặt nỗi tình thế vượt xa dự đoán.

Đối diện với Thụ tôn giả chỉ còn thoi thóp một hơi, cho dù Quách Kiếm Nam biết rõ yêu cầu này quá đáng, cũng chỉ đành mặt dày lên tiếng.