Vội vàng cất ngọc giản, trong mắt Quách Kiếm Nam tràn ngập nghiêm túc.
“Đối diện với rất nhiều cao thủ, còn có thể nói lời bá đạo chống đỡ hai mươi canh giờ, thật không hổ là Dịch huynh!”
“Nhưng mà Quách Kiếm Nam ta cũng không phải người mặt dày không biết liêm sỉ!”
“Không cần nghĩ nhiều, lúc này chắc chắn Dịch huynh đang ở hoàn cảnh nguy hiểm không thôi, trả lời nhẹ nhõm như vậy, chắc chắn là muốn an ủi ta, ta tuyệt đối không thể phụ tình nghĩa của Dịch huynh, càng không nên chậm trễ dù chỉ một chút!”
Quách Kiếm Nam hít sâu một hơi, không ngừng điều chỉnh tâm cảnh.
Ông ta rất rõ ràng.
Quả thật tu vi Dịch huynh khủng khiếp, cũng có nghĩa khí không ai sánh bằng, lúc này cho dù có thể ứng phó với cao thủ ngoài rừng, phí hết tâm tư để trả lời, nhưng sự việc chắc chắn không nhẹ nhàng như ông ta nghe thấy, lỡ như đám người kia gọi đảo Phong Tuyết đến cứu viện, chuyện này không thể vãn hồi được nữa!
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Quách Kiếm Nam buông bỏ hết tạp niệm, vội vàng vận chuyển tu vi tiếp tục phá trận.
Giờ phút này.
Dưới muôn vàn áp lực, ông ta như tiến vào cảnh giới thuần khiết nào đó, không bị mọi thứ xung quanh quấy nhiễu, toàn bộ tinh thần đều đổ dồn vào nhiệm vụ phá trận cứu người.
Đáng tiếc.
Đám người đảo Phong Tuyết không tầm thường, có thể dùng trận thập phương hoang tuyệt phong ấn Thụ tôn giả, là truyền thừa thượng cổ trong pháp trận, tập hợp tu vi mười người để thiết lập, hoàn toàn không thể phá vỡ nhẹ nhàng như vậy.
Cho dù Quách Kiếm Nam cố gắng hết sức, phá giải một mắt trận cũng đã hao phí cực lớn, không lâu sau, vị kiếm tôn vô địch này đổ mồ hôi như mưa!
Trung tâm pháp trận.
Thụ tôn giả hơi thở yếu ớt nhìn thấy tất cả, trong mắt chấn động không thôi.
Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, trận thập phương hoang tuyệt ghê gớm đến mức nào, cho dù có vài vị đại năng pháp trận ở đây, cũng chưa chắc dám nói có thể giải được trận này.
Quách lão có thể một mình giải được vài mắt trận, tu vi và thành tựu pháp trận đã đủ chấn động ngàn vạn tu sĩ, không thẹn với danh xưng kiếm tôn vô địch!
Cho dù tiến độ chậm rãi, cũng không thể chê trách được.
Thụ tôn giả tự trách quan sát mọi thứ, trong mắt tràn ngập áy náy, cho dù theo thời gian dần trôi, khí huyết của ông ta không ngừng rút đi, cũng chỉ thấy cảm động không thôi.
Ngặt nỗi pháp trận này thật sự quá khủng khiếp, hơi thở của ông ta trở nên càng lúc càng yếu, ngay cả đứng đó để nhìn bạn già cũng khó khăn hơn.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, ánh trăng ló dạng.
Chớp mắt đã qua hai mươi canh giờ.
Cuối cùng Thụ tôn giả không chống đỡ nổi, ngồi cứng ngắc như cây khô, cơ thể vốn khô cạn do bị giam cầm tu vi, không ngừng bị nuốt chửng khí huyết, lúc này không còn chút sức lực nào.
Trong tầm nhìn hơi mơ hồ, Quách Kiếm Nam cũng rối rắm dừng động tác.
Ngước mắt nhìn qua, tràn ngập khổ sở.
Quách Kiếm Nam do dự vài giây, cuối cùng siết nắm tay khó khăn lên tiếng.
“Thụ tôn giả...”
“Lão phu áy náy, bây giờ không thể tiếp tục phá trận, cứu ngươi ra ngoài nữa...”
Hai người quen nhau mấy vạn năm, chỉ một ánh nhìn đã hiểu đối phương nghĩ gì.
Không chờ Quách Kiếm Nam nói xong, Thụ tôn giả yếu ớt nở nụ cười gật đầu.
“Quách lão, không cần nói thêm nữa.”
“Ta tuyệt đối không phải kẻ tham sống sợ chết, cũng hiểu rõ chữ nghĩa.”
“Những gì xảy ra tối qua ta đều nhìn thấy hết, biết rõ Dịch huynh vẫn còn ở ngoài ngăn cản cao thủ đảo Phong Tuyết, ta ngươi và Dịch huynh bình thủy tương phùng lại có thể đối đãi đại nghĩa như vậy, nếu để Dịch huynh tiếp tục khổ chiến một mình, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê sao!”
Lời nói mạnh mẽ, gần như là cố hết sức để thốt ra.
Quách Kiếm Nam nghe mà ánh mắt lóe sáng, nhất thời không biết phải nói gì!
Thụ tôn giả đã sắp dầu cạn đèn tắt, nếu lúc này tử bỏ phá trận chắc chắn sẽ chết ở đây, trước mặt đại sự sinh tử như vậy, vẫn tỉnh táo giữ vững đạo nghĩa, thế gian này có mấy ai sánh bằng?
Trong lời nói quyết liệt này, tràn ngập nghĩa khí và tự tôn!
Vị đại năng yêu tộc này, trải qua biết bao thăng trầm, cũng từng hô mưa gọi gió chấn động một phương, mãi đến giờ phút cuối cùng trong sinh mệnh, vẫn là Thụ tôn giả phong thái siêu nhiên kia!
Trông thấy bạn già cố gắng chống đỡ lên tiếng, Quách Kiếm Nam yên lặng.
Cho dù ông ta có ngàn vạn lời nói, cũng không thốt ra được một chữ.
Rất nhiều năm trước, ông ta từng nghe người ta nói qua, chỉ khi đối mặt với cái chết sắp kéo đến, mới có thể nhìn rõ bản thân là người như thế nào, đủ mọi hư ảo lúc sinh thời đều tan thành mây khói.
Giờ phút này, ông ta nhìn rõ Thụ tôn giả hơn bất cứ ai.
Sự kiêu ngạo và khí khái của bạn già vượt xa những kẻ tài tuấn lướt qua trong dòng chảy năm tháng, cho dù xuất thân yêu tộc cũng không thẹn với danh quân tử, là tuấn kiệt thế gian chân chính!
Ai nói ngoại tộc không đáng tin?