Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 188: Yêu Tôn, thật ra cũng chẳng là gì




Sau khi lại nhận được nhiệm vụ mới, cuộc sống kế tiếp của Dịch Phong hoàn toàn trở nên bận rộn.

Vừa luyện tập thư pháp vừa làm mấy thứ đồ chơi nhỏ bằng điêu khắc, dù sao mục điêu khắc này vẫn “trống rỗng”, hắn có bệnh OCD nên cứ thấy không thoải mái, dù sao vẫn muốn có chút tiến độ.

Đương nhiên về phương diện nấu ăn hắn cũng không rảnh rỗi.

Có thể nói tài nghệ này là thứ hắn cảm thấy có ích nhất, dù sao hắn cũng phải ăn cơm, sau khi mở nhiệm vụ, Dịch Phong cảm giác cơm hắn nấu càng ngon hơn.

Nhưng hắn nhớ tới việc phải thường xuyên thay đổi loại hình mới có thể mau thăng cấp, cho nên Dịch Phong nấu cơm không có hạn chế nào, chẳng hạn như hắn cũng muốn làm một số món ăn nổi tiếng ở kiếp trước.

Mà món ăn vặt đứng đầu hắn muốn làm chính là món ăn vặt thần cấp đã chinh phục toàn thế giới.

Sợi cay!

Món này ở đời trước rất dễ bán, thậm chí còn lưu truyền một câu, không có chuyện gì mà một gói sợi cay không thể giải quyết, nếu thật sự có thì cho hai gói đi.

Xuyên qua lâu như vậy, Dịch Phong vẫn có sự yêu thích đặc biệt đối với thứ đặc sản kiếp trước này.

Đương nhiên.

Quan trọng hơn là, nơi hắn sinh sống trước khi xuyên qua là quê hương của sợi cay, nơi bắt nguồn của sợi cay.

Trùng hợp là nơi đó cũng tên là Bình Giang!

Là một người sinh sống ở đó, Dịch Phong vô cùng rõ cách làm sợi cay.

Lúc lấy phần sợi cay đầu tiên ra từ trong nồi trộn, Dịch Phong lau mồ hôi trên đầu, lộ ra tươi cười hài lòng.

“Cẩu tử, nếm chút nào!”

Dịch Phong cầm mấy cái ném qua chỗ con chó.

“Gâu!”

Con chó đi tới, ăn mấy ngụm đã không còn miếng nào, sau đó tức khắc mở to đôi mắt!

Mấy miếng sợi cay này vừa vào miệng, lại có thể củng cố cảnh giới Yêu Tôn mà hắn vừa mới bước vào ư?

Không chỉ có như vậy, hắn phát hiện sợi cay này còn có hiệu quả tăng thực lực nhất thời, ăn mấy miếng này xong, hắn cảm thấy bản thân mình trong thời gian ngắn có thể liều mạng một phen với Yêu Tôn trung kỳ.

Thấy con chó lộ ra vẻ mặt phấn khởi, Dịch Phong cũng vội vàng ăn một cái.

Lợi hại.

Ngon quá.

Hương vị của quê nhà.

Cốc cốc cốc.

“Xin hỏi, có ai không?”

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói.

“Ngươi là?”

Dịch Phong vừa muốn đặt câu hỏi Ngao Khánh bỗng nhiên vọt ra, nhìn ông lão một cái rồi truyền âm: “Vân bá, chạy nhanh đi, đây không phải nơi ngươi có thể tới, đợi lát nữa ta đến ngoại thành tìm ngươi.”

Ông lão kia thấy thế nhanh chóng hiểu ý, nói với Dịch Phong: “Xin lỗi, ta tìm nhầm chỗ.”

Nói xong thì rời đi rất nhanh.

Dịch Phong buồn bực nhìn hắn một cái, sau đó quay lại võ quán lại bắt đầu luyện thư pháp.

Con chó đi tới, cúi đầu với Dịch Phong, kêu hai tiếng.

“Tự đi đi!”

Dịch Phong phất phất tay, trợn mắt nhìn hắn làm cái gì, không phải chỉ là muốn đi vệ sinh sao, con chó này bình thường đều tự giải quyết, lần này còn muốn hắn dắt đi sao?

Nghe vậy cẩu tử vội vàng chạy ra khỏi võ quán.

Sở dĩ cần xin sự cho phép của Dịch Phong là bởi vì hắn hiểu được, quan hệ của hắn và Vân bá, hẳn là trong lòng chủ nhất rất rõ.

Chẳng qua chủ nhân thấu hiểu cuộc sống, khẳng định sẽ không vạch trần.

Đi đến ngoại thành thì thấy Vân bá đã sớm đợi ở đây đi lên tiếp đón.

“Tam hoàng tử.”

Hắn vừa nói mắt vừa rưng rưng.

“Vân bá, sao ngươi lại tới đây?”

Ngao Khánh nói khẽ, hắn vẫn có tình cảm đặc biệt với vị Vân bá này, là người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khinh thường hắn, từ trước đến nay luôn thân thiết với hắn.

“Bộ tộc đã xảy ra chuyện.”

Vân bá tiều tụy lo lắng, nói hết chuyện xảy ra trong tộc một lượt.

Nhưng mà Ngao Khánh lại không hề dao động.

“Tam hoàng tử, dù gì nơi đó cũng là nhà của ngươi mà!” Vân bá thành khẩn nói.

“Vân bá đừng nói nữa, nơi đó không phải nhà của ta, võ quán này mới phải!” Ngao Khánh nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, ông già đó biết rõ là ta bị vu khống nhưng lại muốn trục xuất ta khỏi tộc, hại ta xém chút nữa đã chết ở bên ngoài, ta sẽ không có tình cảm gì với nơi đó hết!”

“Ngươi, hoàng tử, sao ngươi có thể nói như vậy, hơn nữa sau khi ngươi xử lý Ngao Khuynh Thành, Lang Hoàng đã nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa từ lâu rồi.” Vân bá nhẹ giọng nói: “Hơn nữa ngươi ở lại cái võ quán nát này có gì tốt chứ?”

“Câm miệng.”

Nhưng mà Vân bá vừa nói xong, Ngao Khánh vừa rồi vẫn luôn thân thiết với hắn bỗng nhiên khí trên người thay đổi, bộc phát ra sát ý mãnh liệt.

“Ta cảnh cáo ngươi, còn dám nói bậy võ quán một câu, ngươi sẽ chết!”

Ngao Khánh nhếch miệng khàn khàn nói, hơi thở Yêu Lang trong thời khắc này bộc lộ hoàn toàn.

Vân bá bị dọa đến ép sát vào góc tường, run rẩy nhìn Ngao Khánh, nhưng hơn cả khiếp sợ là tu vi của Ngao Khánh, lắp bắp nói: “Hoàng tử, ta, ta sai rồi, là ta nhiều chuyện, nhưng mà ngươi, tu vi của ngươi…”

Thấy thế Ngao Khánh mới thu sát ý lại, bình tĩnh nói: “Yêu Tôn mà thôi, cũng không có gì ghê gớm!”