Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 187: Lại có nhiệm vụ mới à?




“Còn làm gì, tên lừa đảo nhà còn dám lừa cả ta, còn hỏi ta làm gì?” Phệ Thiên Hoàng giẫm lên lưng lão già, khinh thường nói: “Ngươi nói xem ngươi muốn lừa ta thì cũng phải tìm lý do nào tốt một chút chứ, mọi người trong Phệ Thiên Yêu Lang tộc đều biết, đứa con thứ ba Ngao Khánh của ta là đứa không nên thân nhất, ngươi lại nói hắn là cứu tinh của Phệ Thiên Yêu Lang tộc, ngươi tưởng ta là đồ ngu à?”

“Ngươi… Ngươi hồ đồ!”

Lão già quỳ trên mặt đất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ta thật sự không lừa ngươi!”

“Còn cố cãi?”

Phệ Thiên Hoàng lại đạp thêm một đạp, nặng nề nói: “Được, con thứ ba của ta làm Ngao Khuynh Thành, âm mưu phá hoại Hồng Nhật Nhất Mạch, nhưng tình huống hiện giờ không phải chỉ mình hắn là có thể giải quyết, ta còn tưởng ngươi thật sự có năng lực bói toán, bây giờ xem ra ngươi chẳng khác gì người cha ngu ngốc của ta, con mẹ nó đều là lừa đảo!”

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi không tin ta sẽ hại cả Phệ Thiên Yêu Lang tộc, ngươi sẽ thành tội nhân của cả Phệ Thiên Yêu Lang tộc.” Lão già tức giận chỉ vào Phệ Thiên Hoàng quát.

“Hừ, lão già kia, bổn hoàng mà tin ngươi mới là lạ, mới thật sự là hại cả Phệ Thiên Yêu Lang tộc!”

Phệ Thiên Hoàng lại đạp một đạp, sau đó phất tay nói: “Người đâu, kéo hắn xuống cho ta, giam vào đại lao.”

Thân hình lão già run rẩy, gương mặt già nua đỏ lên tức giận quát: “Phệ Thiên Hoàng, một ngày nào đó ngươi sẽ phải trở về tìm ta nhận lỗi, ngươi sẽ hối hận!”

Phệ Thiên Hoàng cười nhạt, lần nữa ngồi xuống suy nghĩ đại sự.

“Lang Hoàng đại nhân, ngươi nên tin lời nói của Kim lão!” Lúc này, lão quản gia bên người Phệ Thiên Hoàng đi tới nói: “Nếu không, hay là cứ gọi tam hoàng tử trở về xem sao?”

“Hừ, trong lời nói của lão già kia có gì đáng tin chứ?” Phệ Thiên Hoàng tức giận nói.

Ông lão thở dài, lại nói lần nữa: “Cho dù Yêu Hoàng đại nhân không tin, ta nghĩ vẫn nên gọi tam hoàng tử trở về, dù sao nơi này vẫn là nhà của hắn, bây giờ xảy ra chuyện lớn cỡ này, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!”

“Được rồi được rồi, chuyện này giao cho ngươi!”

Phệ Thiên Hoàng không kiên nhẫn vung vung tay, thậm chí cũng không quan tâm lão quản gia nói cái gì, suy nghĩ đều đắm chìm trong nội chiến hiện giờ, đau khổ nghĩ biện pháp đối phó.

Lão quản gia nghe vậy gật gật đầu, lúc này mới lui ra ngoài.

Võ quán.

Trên tay Dịch Phong cầm bút lông, nhìn thấy chữ trên giấy tuyên thành mà kiêu ngạo gật gật đầu.

Về phần cây lục huyền cầm hắn ôm lúc trước đó, đã nhiều ngày hắn không đụng tới rồi.

Bởi vì ngày đó uống rượu xong, cầm nghệ của hắn trực tiếp vọt tới trình độ sánh vai cùng thần, việc vui ngoài ý muốn này cũng làm cho Dịch Phong tích góp được một chút kinh nghiệm, ngoài việc phải đổi các loại phong cách luyện tập ra, ý cảnh mới là mấu chốt để thăng cấp.

Cho nên bây giờ Dịch Phong luyện thư pháp, hầu như đều viết các loại chữ đã biết trong kiếp trước hết một lượt, quả nhiên tiến triển hơn rất nhiều.

Chẳng qua thứ như ý cảnh này chỉ có thể gặp không thể cầu, Dịch Phong cũng không có cách gì cả.

Nhưng Dịch Phong cũng không quá lo lắng, dù sao trong bốn mục cầm kỳ thi họa đã có hai mục đạt tới trình độ sánh vai cùng thần, chỉ còn lại hai mục là thi và kỳ, nhưng thật ra cũng dễ giải quyết, dù sao vốn dĩ những tích lũy trước đó cũng làm hai mục này đạt cảnh giới rất cao rồi.

“Tinh, nhiệm vụ hệ thống mới.”

“Tăng cảnh giới của nấu ăn, uống rượu, pha trà và điêu khắc tới sánh vai cùng thần.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Có thể đạt được ‘quang hoàn’!”

“Trừng phạt thất bại: Thu hồi võ quán!”

Lại nữa hả?

Vừa nghe được âm thanh trong đầu, sắc mặt Dịch Phong đã trầm xuống.

Cái hệ thống nát này đúng là không để người khác rảnh rỗi mà, con mẹ nó đúng kiểu muốn hắn học hết các loại kỹ năng lung tung mà!

Nhưng phần thưởng nhiệm vụ “quang hoàn” kia lại làm hắn có chút chú ý.

“Quang hoàn này rốt cuộc là cái gì?”

“Rốt cuộc là nó có tác dụng gì?”

Dịch Phong gãi đầu, nhíu mày.

Bởi vì có bóng ma trong lần đầu tiên, gì mà nói thưởng cho hắn một cao thủ tuyệt thế, sau đó lại đưa hắn cái đầu lâu nát, hắn đã có chút ghét bỏ cái hệ thống này, thậm chí cũng không có chút mong chờ nào với vật cưỡi kia.

Nhưng mà “quang hoàn” lần này, nghe qua cũng không giống mấy thứ kia!

Lại làm cho hắn có cảm giác chờ mong lần nữa.

“Kiểm tra tiến độ.”

“Nấu ăn: Trở về nguyên trạng.”

“Uống rượu: Có chút thành tựu.”

“Pha trà: Tôi luyện thành thạo.”

“Điêu khắc: Trống rỗng.”

Xem xong độ thuần thục, Dịch Phong gật gật đầu, xem ra độ thuần thục này cũng giống như lúc trước, chỉ cần trước kia hắn đã từng trải nghiệm thì đều sẽ có tích lũy, trực tiếp có được độ thuần thục tương ứng.

“Vậy xem ra sau này mỗi ngày ta đều phải nấu cơm rồi.”

“Cũng không biết phần thưởng “quang hoàn” kia rốt cuộc là cái gì, đúng là mỏi mắt mong chờ mà!”