Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 189: Bảo vật giành chiến thắng bất ngờ




“Yêu Tôn?”

“Mà thôi?”

Vân bá hít một ngụm khí lạnh, run run nói: “Tam hoàng tử, lời này của ngươi, có phải hay không đã nói quá… ừm quá nhẹ nhàng rồi?”

“Ha ha!”

Ngao Khánh cười nhạo một tiếng.

Bởi vì đi theo bên người Dịch Phong, cho nên mà không biết từ lúc nào tâm cảnh của hắn cũng đã thay đổi rất lớn.

Trước kia Yêu Tôn trong mắt hẳn quả thật là kẻ tồn tại ngang bằng với trời.

Nhưng bây giờ…

Yêu Tôn.

Thật sự chẳng là cái gì.

Muốn nói tới kẻ mạnh chân chính, phải là chủ nhân hắn và Khô Lâu ca.

Nhìn thấy bộ dạng không thể tin được của Vân bá, Ngao Khánh mới kính sợ mà nói ra sự tồn tại của Dịch Phong và Khô Lâu ca, nói hắn trong thời gian ngắn đã có thực lực Yêu Tôn đều là nhờ Dịch Phong.

Vân bá bị lời nói của Ngao Khánh làm kinh sợ, lần nữa nói không nên lời.

Thật không ngờ người hắn nhìn thấy ở cửa kia lại là một kẻ mãnh mẽ như vậy.

Khiếp sợ qua đi là sự phấn khởi nồng đậm.

“Khó trách Kim lão nói ngươi là cứu tinh của cả hoàng tộc, cho nên công tử à, mau theo ta trở về tộc đi, chỉ cần ngươi ra tay, Hồng Nhật Nhất Mạch kia nhất định sẽ sụp đổ!” Vân bá mong chờ nói.

“Ta nói là ta sẽ không trở về!”

Ngao Khánh lạnh lùng nói.

“Công tử.”

“Nơi đó dù sao cũng là nhà của ngươi, có cha của ngươi, có bạn bè của ngươi, còn có mẹ của ngươi…” Vân bá sốt ruột nói.

Sắc mặt Ngao Khánh vẫn không có thì thay đổi, cho đến khi nói đến mẹ thì sắc mặt hắn mới hơi thay đổi.

“Trở về đi, ta sẽ không quay về.”

“Nhưng mà ta sẽ cầu xin một số thứ chỗ chủ nhân, giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Nói xong Ngao Khánh quay về võ quán.

Hắn nhìn con chó ngồi cạnh nồi sợi cay, mong đợi nhìn hắn.

Dịch Phong lắc lắc đầu không có cách nào, đành phải lấy một nắm sợi cay quăng cho con chó, lại nhìn sợi cay trong nồi tự nhủ: “Sợi cay này để vào trong túi to ăn mới có tinh túy!”

Con chó cúi đầu biết ơn trước Dịch Phong, cắn sợi cay chạy ra ngoài võ quán.

“Nhận đi!”

Tìm được Vân bá lần nữa, con chó căn dặn nói: “Nói cho ông già đó, đến thời điểm bất đắc dĩ thì ăn hai cái!”

“Đây, đây là?”

Vân bá tò mò nhìn sợi cay trong tay, tràn đầy không tin, thứ này thật sự có thể lợi hại như vậy?

Lại có thể làm cho Hoàng Tộc Nhất Mạch chuyển bại thành thắng sao?

Hắn không nhịn được mà cắn một miếng.

Cạp!

Hắn cắn một ngụm, lưng thẳng tắp ngay lập tức, trừng mắt, trong đó tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tu vi của hắn lại có thể bừng bừng thăng cấp, bắt đầu từ Yêu Linh đột phá mấy cảnh giới nhỏ, trực tiếp tới cảnh giới Yêu Vương.

“Đây… đây đây đây đây…”

Vân bá run run, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ của chủ nhân mà thôi, không cần quá ngạc nhiên, đem về đưa cho ông già đó đi!” Sắc mặt Ngao Khánh bình thường, không có vẻ gì kinh ngạc.

Suy cho cùng hắn là một Yêu Tôn, ăn sợi cay này mà tu vi còn có thể tiến bộ mấy phần, huống chi là một Yêu Linh nho nhỏ?

Vả lại bản thân hắn từ Yêu Vương đến Yêu Tôn, còn chuyện gì chưa trải qua chứ, chuyện này cũng không có gì đáng nói.

Ngao Khánh nói xong thì xoay người đi khỏi.

Nhưng mà dường như nhớ đến cái gì, hắn lại quay đầu nói: “Nhớ kỹ, tìm một cái túi to mà đựng, chủ nhân có nói, đựng ở trong túi to ăn mới là tinh túy!”

“Vâng!”

Vân bá cẩn thận cất sợi cay, như lấy được báu vật, cũng không dám hoài nghi chút gì về hiệu quả của sợi cay này, sau đó tìm cái túi to bỏ vào rồi đặt trong ngực rời khỏi.

Dọc theo đường đi.

Hắn đều rất cẩn thận.

Dù sao hắn hiểu được thứ trong ngực hắn bây giờ chính là tương lai của cả Hoàng Tộc Nhất Mạch.

“Bái kiến Phệ Thiên Hoàng!”

Lặn lội đường xa, Vân bá rốt cuộc về tới điện Phệ Thiên, đi tới bên cạnh Phệ Thiên Hoàng.

“Hử, không phải ngươi đi gọi Ngao Khánh về sao, hắn đâu?” Phệ Thiên Hoàng nhìn thấy thủ hạ Vân bá, thong thả hỏi.

“Tam hoàng tử có chuyện quan trọng nên không thể trở về, nhưng hắn để ta mang về bảo vật có thể giành chiến thắng bất ngờ, mời Lang Hoàng bệ hạ xem qua.”

Vân bá nói xong thì cẩn thận lấy sợi cay từ trong ngực ra.

“Bảo vật có thể giành chiến thắng bất ngờ à?”

“Chỉ cái này?”

Phệ Thiên Hoàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sợi cay một cái, giọng nói đầy khinh thường, nặng nề nói: “Ngao Vân, ta biết ngươi có quan hệ tốt với Khánh Nhi, bình thường che chở hắn cũng không có gì, nhưng ngươi vì ủng hộ hắn lại nói dối trước mặt bổn hoàng, ngươi nói xem ngươi có tội gì?”

Hắn vừa dứt lời, Ngao Vân bị dọa đến quỳ trên đất.

“Không dám thưa Lang Hoàng, đây thật sự là bảo vật có thể giành chiến thắng bất ngờ.” Ngao Vân cung kính nói.

“Hừ, đứa con ăn hại kia ta còn không biết rõ sao, hắn có thể đưa người bảo vật gì có thể giành chiến thắng bất ngờ chứ?” Phệ Thiên Hoàng hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng nói nữa, niệm tình ngươi bình thường đối với ta luôn trung thành và tận tâm, lần này ta sẽ không truy cứu.”