Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1879: Vậy mà hậu sinh lại là mình (2)




Nói khó nghe một chút, cho dù đang khoác lác cũng không có mấy ai dám nói như vậy.

Dịch Phong không khỏi nhìn vị đại thúc này bằng cặp mắt khác.

Mỉm cười chắp tay, cứ thế cho qua chủ đề này.

“Hiếm khi chúng ta hợp ý nhau, đều xem thường cung Vẫn Thần chó má kia, hôm nay có thể được Lâm Nhược Vi cô nương và tiền bối khuyên nhủ, thật là chuyện vui đời người.”

“Cái gọi là mời nhau chi bằng ngẫu nhiên, hay là chúng ta cùng thoải mái uống một bữa!”

Thấy Dịch Phong thoải mái lên tiếng, trong mắt hai người càng thêm kính phục.

Đại nạn sinh tử sắp đến còn có thái độ tự tại như vậy, tính tình phóng khoáng không cần nói thêm, phong độ phi phàm càng khiến người ta không thể sánh kịp.

Lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt hai chú cháu đều lộ vẻ khâm phục, liên tục hành lễ đồng ý.

Dịch Phong cũng cất thi thể và con tin lại, nhanh chóng dẫn đường rời đi.

Không lâu sau.

Ba người trở lại tiểu thành xa hoa mà Dịch Phong quen thuộc, lại đến nhã gian lầu hai gần cửa sổ, lại là tấm bảng giá đồ ăn khủng khiếp khiến người ta đau thịt.

Đáng tiếc cảnh còn người mất, bạn mới đến đây người cũ đã đi.

Dịch Phong gọi vài món nhắm, lại thêm một vò rượu ngon ở tửu lâu, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, không khỏi nhớ lại sự sảng khoái khi uống rượu mấy ngày trước.

Nếu Quy huynh ở đây thì tốt biết mấy.

Trong lòng vừa dâng lên cảm khái, sau lưng lại truyền đến tiếng cười phóng khoảng quen thuộc.

“Haha, Dịch huynh thật sự không thú vị, có món ngon rượu thơm lại dùng một mình, không biết có muốn cùng uống một ly với người bạn này không?”

Nghe tiếng ngoái nhìn, người đến chính là Quy Vạn Hải!

Thấy Quy Vạn Hải ung dung bước đến, vẫn là dáng vẻ quý công tử như cũ.

Dịch Phong ngơ ngác đứng dậy, vẻ mặt bất ngờ.

“Quy huynh?”

“Chẳng phải huynh đã đi xa à, sao trở về rồi?”

Quy Vạn Hải mỉm cười bước qua, tay cầm quạt ngọc chậm rãi khép lại.

“Gần đây có chút chuyện tạm thời không rời khỏi được, xem ra duyên của chúng ta chưa hết, trùng hợp ta lại không muốn chiếm lấy rượu mà Dịch huynh tặng một mình, cố ý trở về cùng uống với huynh.”

“Không ngờ lại gặp nhau ở đây, duyên phận thật sự rất kì diệu…”

Nhanh như vậy đã gặp lại bạn tốt, Dịch Phong cũng vui vẻ gật đầu.

Giới thiệu mấy người bọn hắn với nhau.

“Quy huynh, vị này là bạn tốt của ta Lâm Nhược Vi Lâm tiểu thư, vị này là thúc thúc của Lâm tiểu thư, Lâm Tiêu đại thúc.”

“Lâm Tiêu đại thúc, đây là Quy huynh.”

Lâm Tiêu đâu còn dám bày ra vai vế thúc thúc, liên tục xua tay đứng dậy.

“Chúng ta đều là người tu đạo, không luận tuổi tác cao thấp, nếu Dịch đạo hữu không ghét bỏ, sau này gọi ta Lâm, Lâm huynh là được…”

Lâm Nhược Vi đột nhiên thấp hơn một vế, bối rối đứng dậy hành lễ, lại không dám nói nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn đáp lời theo.

So với hai người này, Quy Vạn Hải thoải mái hơn không ít.

Hắn ta là con trai của hải chủ, có thể hoành hành không chút kiêng kỵ gì ở Lam Tinh này, bất kể đối phương có thân phận tu vi gì, ai có thể so sánh với hắn ta được?

Tùy tiện nhìn qua khách sáo gật đầu, Quy Vạn Hải chỉ làm cho có lệ.

Nhưng khi hắn ta nhìn lại, trong lòng bỗng dưng ngơ ngác.

Hoang cảnh bán bộ…?

Giỏi lắm, thật đúng là nhân vật có chút thực lực, nói khó nghe một chút, ở phân nửa thần địa này chắc chắn có thể coi là nhân vật cấp tiền bối.

Không ngờ.

Dịch huynh có thể làm quen với người này, đối phương còn có thái độ khiêm tốn, bất kể là tu vi hay đức tính đều có chỗ đáng khen, quả thật đáng để qua lại.

Vừa nhìn đã cảm thấy bất ngờ, Quy Vạn Hải ngoái lại mỉm cười.

“Dịch huynh, tuy tu vi huynh bình thường nhưng quả thật ánh mắt không tệ cũng rất có nhân duyên, vị bằng hữu này của huynh không đơn giản đâu.”

Dịch Phong mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Con người ta đúng là nhân duyên hơi tốt một chút, Lâm huynh đây là bằng hữu rất đáng để quen biết, rất không đơn giản.”

Lời nói liên tục vang lên, Lâm Tiêu càng thêm căng thẳng.

Bình tĩnh đánh giá vị công tử trước mặt, ông ta cảm thấy khó tin, không thể hiểu nổi tại sao người này dám hỗn xược trước mặt Dịch đạo hữu như thế.

Có thể thấy thái độ thân thiết của hai người lại không thể tra được tu vi người này, ông ta cũng đoán được vài phần, chắc chắn vị công tử này còn chưa biết chỗ đáng sợ của Dịch đạo hữu.

Lâm Tiêu cảm khái cười khẽ, lên tiếng chỉ bảo đầy ẩn ý.

“Đâu có, sợ là các hạ đã đánh giá cao ta rồi, người thật sự không đơn giản là Dịch đạo hữu.”

Quy Vạn Hải nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó sảng khoái cười lớn.

“Ừm, hahaha…”

“Đúng vậy đúng vậy, Dịch huynh mới thật sự là người không đơn giản.”

Một tu sĩ tầng thấp từ bên ngoài tới, có thể làm quen với con trai hải chủ, còn qua lại với tiền bối Hoang cảnh bán bộ, vận may này nếu không được ông trời ưu ái tuyệt đối không được như thế.