Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1880: Hắn là Hoang cảnh chân chính




Người may mắn như vậy chắc chắn không đơn giản, thật không hổ là người cùng chung chí hướng với mình!

Quy Vạn Hải không nghĩ nhiều, mấy người vừa gặp như đã quen, sau khi lấy bình rượu hồ lô ra, tiệc rượu khách sáo thân thiện chính thức bắt đầu, trò chuyện quên trời quên đất vô cùng thoải mái.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống.

Tiệc rượu vui vẻ không nỡ cũng phải kết thúc, mọi người tạm biệt hẹn lần sau gặp lại.

Tiễn Dịch Phong vào nhã thất trên tầng cao nhất, Quy Vạn Hải mắt say nhập nhèm mới trở về căn kế bên.

Chờ khi xung quanh không còn ai.

Quý công tử này khởi động cấm chế che đậy xung quanh, trong mắt không còn ý say, xung quanh đột nhiên tản ra hơi thở của kẻ ở tầng trên vô cùng khủng khiếp, so với ngày trước hoàn toàn là hai người khác nhau.

Trầm giọng hỏi, giọng điệu tràn ngập uy áp.

“Khoảng thời gian này, gần đây có kiếm khí khủng khiếp tung hoành trời đất, ngươi đã tra rõ nguyên nhân chưa?”

Vừa dứt lời, một bóng người bước ra khỏi bóng đêm cung kính hành lễ.

“Khởi bẩm công tử…”

“Thuộc hạ bất lực, không hề tra được kết quả gì, kiếm khí kia chỉ lóe lên rồi biến mất, khó xác định được cụ thể ở đâu, chớp mắt không còn hơi thở nào nữa, như thể biến mất khỏi thế gian.”

Nghe vậy, Quy Vạn Hải cau mày.

“Bỏ đi, ngươi lui ra đi.”

Chậm rãi phất tay cho thuộc hạ lui xuống, rất lâu cũng không lên tiếng nữa.

Yên tĩnh đứng bên cửa sổ xa hoa nơi ánh trăng rọi xuống, nét mặt Quy Vạn Hải hiện lên vẻ nghiêm nghị, kiếm ý khiến tim người ta đập mạnh, mỗi khi nhớ lại đều không thể bình tĩnh nổi.

Càng nghĩ càng nghi ngờ, không nhịn nổi lẩm bẩm nhìn ra xa.

“Kiếm khí kia thật sự quá đáng sợ, rốt cuộc là thần thánh phương nào đi ngang qua gần đây, chuyện này thật sự không hợp lẽ thường, khu vực biên giới thần địa sao lại có loại người khủng khiếp như vậy…”

Các tộc đã sớm sụp đổ, gần đây hải thú hoang cổ gần thần địa cũng lặng lẽ di dời, cả hải tộc dường như ngày càng cô độc, gần đây lại phát hiện dấu vết ẩn hiện của đại năng đáng sợ, đủ loại hiện tượng tràn ngập kỳ lạ, quấy nhiễu khiến Quy Vạn Hải khó yên lòng.

Hắn ta luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Cách xa ngàn dặm.

Trên trời sao hai người yên tĩnh đứng đó, ngoái lại nhìn về tiểu thành, sắc mặt Lâm Nhược Vi hơi ửng đỏ, đáy mắt còn có vài phần lo lắng.

“Tam thúc, chúng ta thật sự phải rời khỏi đây sao?”

Lâm Tiêu không trả lời ngay, chỉ giơ tay mở ra gợn sóng hư không.

Nhìn tiểu thành đèn đuốc phồn hoa vài lần, từng cảnh tượng ban nãy dường như vẫn đang ở trước mắt, cảm giác ngọa hổ tàng long càng thêm mãnh liệt, Lâm Tiêu xuất thế lần nữa cũng không nhịn được cảm khái.

“Ài.”

“Dựa vào chúng ta đã không còn tư cách lo lắng cho Dịch đạo hữu nữa, ta có thể trèo cao gọi một tiếng Dịch đạo hữu, ngồi cùng bàn uống rượu đã là vinh hạnh lớn lao.”

“Vị công tử kia cũng sâu không thể lường, tầng lớp của Dịch đạo hữu đã sớm vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”

Nghe câu này, tiểu nha hoàn giật mình không dám lên tiếng.

Lâm Nhược Vi cũng hoảng hốt siết chặt ngón tay ngọc, dáng vẻ cẩn thận.

“Đây…”

“Tam thúc, Dịch Phong tiền bối rốt cuộc ở cảnh giới nào?”

Nghe vậy, Lâm Tiêu nhìn về phía tiểu thành với vẻ nghiêm túc.

“Hắn là Hoang cảnh chân chính, cảnh giới vô thượng vạn cổ hiếm có, cho dù ở trung tâm thần địa cũng là nhân vật lớn cực kì quan trọng.”

“Sự tồn tại như vậy, có thể thấy mà không thể với tới, chúng ta không thể khuyên ngăn nói bừa được.”

Ầm!

Giọng nói khẽ khàng như tiếng sấm vang vọng, Lâm Nhược Vi đờ đẫn đứng cứng ngắc trên không.

Vẫn Thần Cung.

Sâu trong tầng tầng cung điện hoa lệ.

Trong một đại điện lưu ly.

Vô số hơi thở mạnh mẽ tồn tại ngồi yên, có người hạc phát đồng nhan, có người mặt đầy tang thương, cũng có người nhìn như tuấn dật tuổi trẻ, đều tản ra phong thái sâu không lường được.

Thật lâu sau cũng không có người lên tiếng.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mệnh bài bị nghiền nát trên bàn, trong đại điện lan tràn một loại cảm giác áp lực sắp làm cho người ta hít thở không thông!

Trên mệnh bài khắc chữ to bắt mắt - Lưu Trường Phong!

Mặc dù đã bị nghiền nát vẫn có thể nhìn ra tên, đủ để mọi người ở đây như bị đỉnh núi cao ép xuống, dự cảm một hồi đại nạn sắp xảy ra.

Tuy rằng bọn họ cũng là trưởng lão ngoại môn của Vẫn Thần Cung, nhưng phụ thân của Lưu Trường Phong chính là trưởng lão nội môn, vị trưởng lão Lưu Nhữ Nam kia chính là Hoang Cảnh chân chính, nếu người nếu giận dữ, toàn bộ Thần Cung đều sẽ có động đất!

Lặng lẽ nghiêm trọng nhìn đã lâu, lão giả cầm đầu trầm giọng lên tiếng.

“Chư vị, mấy vạn năm tới nay, Vẫn Thần Cung ta chưa bao giờ gặp phải việc này, Lưu trưởng lão bị người ta hãm hại, nhất định phải điều tra ra manh mối của chuyện này!”

Vừa nói lời tỏ thái độ xong, chư vị trưởng lão cũng liên tiếp lên tiếng