Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1878: Vậy mà hậu sinh lại là mình




Nghe thấy câu này, trong lòng Dịch Phong lại nóng lên.

Đánh nhỏ xong già lại kéo đến, cho dù đánh kẻ mạnh nhất, hình như vẫn chưa xong…

Thật đúng là tổ ong vô địch.

Nói như vậy hi vọng tìm chết của mình rất lớn!

Để xác nhận tính chân thật của tin tức, Dịch Phong đè nén kích động trong lòng mình trước rồi nhìn qua kia.

“Lời ngươi nói là thật?”

Lâm Tiêu nghiêm nghị gật đầu, vẻ mặt e ngại thầm kín.

“Vô cùng chính xác!”

“Tinh chủ hiện nay không phải tu sĩ Lam Tinh mà xuất thân từ Tử Tinh, Tử Tinh quản lý vài phàm tinh lớn, khó lòng đong đếm thực lực tổng thể, cử một người xử lý đại cục những phàm tinh khác, thế nên người đó được xưng là tinh chủ.”

“Cho dù tu vi ngươi nghịch thiên có thể thắng tinh chủ, nhưng đối mặt với Tử Tinh chắc chắn không chút phần thắng, đó là sự tồn tại hoàn toàn vượt xa tầm mắt và tưởng tượng của chúng ta!”

“Nếu để chuyện này tiếp tục phát triển, tương lai sẽ có tai họa vô tận, mong Dịch đạo hữu suy nghĩ lại!”

Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Nhược Vi không còn chút máu.

Đến hôm nay nàng ta mới biết, thế giới này to lớn như vậy, chân tướng của sự tồn tại khủng khiếp còn đáng sợ hơn cả những gì thế nhân đồn đãi, càng không ngờ tu vi ghê gớm như Dịch Phong tiền bối dường như cũng không thể bảo vệ chính mình.

Quá đáng sợ.

Tai họa to lớn như vậy, phải làm sao mới được!

Chính vào lúc hai chú cháu căng thẳng vạn phần, trong lòng Dịch Phong lại vui như nở hoa.

Giỏi lắm…

Thế lực vô vùng vô tận như vậy, thật sự là kéo mãi không dứt, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục đánh, chắc chắn sẽ có cơ hội tìm chết thành công!

Vừa nghĩ đến tinh chủ và Tử Tinh khủng khiếp không thôi kia, Dịch Phong cảm thấy hung phấn trước nay chưa từng có.

Đánh!

Chắc chắn phải đánh!

Cung Vẫn Thần này, có nói thế nào cũng phải đánh tơi bời con mẹ nhà nó!

Lâm Tiêu thấy Dịch Phong yên lặng không nói, còn tưởng đã bị dọa sợ.

Bấy giờ mới yên tâm vài phần, tiếp tục nhẹ giọng đến gần khuyên nhủ.

“Dịch đạo hữu…”

“Chắc chắn giờ ngươi đã hiểu rõ, tai họa này sẽ kéo dài vô tận, tuyệt đối không thể tiếp tục giằng co nữa, nhưng ngươi cũng không cần quá căng thẳng, chỉ cần ngươi theo ta trở về huyền môn, dùng bí pháp vô thượng che giấu hơi thở, nhất định có thể che trời giấu biển!”

“Tạm thời tránh đi mũi nhọn, mới là thượng sách!”

Lời nói vô cùng trầm ổn.

Vừa nói rõ tính nghiêm trọng của sự việc, lại có kế sách thần kỳ chiếm được ân tình, cho dù tu vi Lâm Tiêu hơi kém một chút, kinh nghiệm và sự từng trải khi xử lý sự việc vẫn xứng với thân phận tiền bối huyền môn.

Nhưng mà.

Nghe lời nói của hai chú cháu, lòng Dịch Phong đã sớm kích động không thôi.

Thoạt nhìn sắc mặt thản nhiên như thường, lúc này đã ước gì có thể đánh cung Vẫn Thần!

Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể liên lụy người khác.

Cảm nhận ánh mắt quan tâm của hai người, Dịch Phong chỉ đành tìm cớ qua loa một phen.

“Đa tạ hảo ý.”

“Nhưng mà ta có lý do của mình, nếu thế lực sau lưng bọn hắn báo thù, ta sẽ tự mình gánh lấy, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, chuyện này ta chắc chắn sẽ không buông tay như vậy!”

A...

Lâm Tiêu giật mình!

Lâm Nhược Vi cũng hoảng hốt trợn to mắt!

Hai chú cháu lại chấn động thêm lần nữa, không ngờ Dịch Phong tiền bối lại kiên trì như thế, đối mặt với chân tướng bối cảnh cung Vẫn Thần khủng khiếp như thế mà một bước cũng không muốn lùi lại!

Đây, đây là ý chí chiến đấu bậc nào!

Đại trượng phu dám làm dám chịu.

Ngàn vạn tu sĩ trên đời, có được mấy người không sợ sống chết?

Giờ phút này.

Chú cháu Lâm Tiêu hoàn toàn mất đi lòng khuyên nhủ, ngàn vạn tâm tình đều bị khí độ này thuyết phục, đối mặt với người như thế bọn hắn hoàn toàn không biết phải khuyên thế nào.

Yên lặng rất lâu.

Lâm Tiêu không nhịn được thở dài thành tiếng, ánh mắt lộ vẻ rung động.

“Ài…”

“Tâm cảnh Dịch đạo hữu kiên định, thật sự vạn cổ hiếm có, có thể không sợ người của cung Vẫn Thần, ngàn vạn năm nay chỉ có một mình ngươi, tại hạ vô cùng bái phục.”

“Nếu là trước đây, ta cũng có thể cùng ngươi điên cuồng một phen, mặc kệ bối cảnh quyền lực gì, chỉ cầu một trận thoải mái! Nhưng bây giờ...”

Câu nói vẫn chưa tận hứng chỉ đến một nửa, dường như chứa đựng cảm khái vô hạn.

Dịch Phong không biết ông ta muốn nói gì, nhưng hắn có thể hiểu được tâm trạng này, dù sao hắn đơn độc không có gì phải lo lắng, tất nhiên khi làm việc chẳng sợ trước sợ sau, bây giờ ngay cả chết cũng không sợ, đương nhiên càng thêm ung dung.

Nhưng vị đại thúc đẹp trai này thì khác.

Người ta ở thần địa bao nhiêu năm, chắc chắn có không ít dây dưa, hoàn toàn không thể làm chuyện tùy theo ý thích của mình được, đây là sự bất đắc dĩ của hiện thực.

Cho dù là thế, vị đại thúc đẹp trai có thể có ý chí chiến đấu ung dung bậc này, cũng dám nói ra những lời đối dầu với cung Vẫn Thần, đủ để thấy ông ta không phải người tầm thường!