Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1877: Hậu sinh khả úy (3)




Nghe câu này, mắt đẹp Lâm Nhược Vi trợn to nhất thời nghẹn lời.

Sắc mặt Lâm Tiêu càng thêm u ám, rõ ràng đã có chút tức giận!

“Làm càn!”

“Tiểu tử nhà ngươi thật sự không biết sâu cạn!”

“Thế lực khổng lồ như cung Vẫn Thần đâu phải một người bên ngoài đến như ngươi có thể đơn độc đối phó được, đây là châu chấu đá xe, thật sự quá lỗ mãng!”

“Ta khuyên ngươi một câu cuối cùng, bây giờ lập tức thả người này ra, nếu không sau này Lưu Trường Phong đến, ngươi chắc chắn chết không toàn thây!”

Đại thúc đẹp trai tức đến độ sắc mặt âm u, đã sớm không còn khí độ thản nhiên ban nãy, như một trưởng bối hận rèn sắt không thành thép, dáng vẻ tận tình thuyết phục.

Mắt thấy đã sắp bốc lửa!

Dịch Phong nhìn mà bất lực, có cảm giác dở khóc dở cười.

Nếu hắn có thể chết không toàn thây, đã vui đến độ khua chiêng gõ trống từ lâu...

Ài.

Âm thầm thở dài một hơi, Dịch Phong chỉ đành lấy thi thể trong nhẫn ra.

“Thật sự không nghiêm trọng như vậy...”

Dứt lời, hắn vung tay, hai nửa thi thể rơi xuống đất.

Sau khi hai nửa thi thể rơi xuống, dâng lên cát bụi, vừa nhìn thi thể không bị phân hủy đã biết khi còn sống là người không tầm thường, nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Vi lại mờ mịt, hoàn toàn không biết có ý gì.

Vô thức xoay người.

Nàng ta phát hiện, tam thúc đại năng thần địa, sắc mặt đột nhiên thoắt xanh thoắt đỏ, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ như hóa đá!

Gương mặt nho nhã thản nhiên ngày xưa, thậm chí bắt đầu co giật!

Hủy hết phong độ, hình tượng sụp đổ!

Không thể tin nổi, trên đời này còn có chuyện gì khiến tam thúc chấn động như vậy!

Lâm Nhược Vi thấy thế trái tim vọt lên cổ họng, đột nhiên ý thức sự việc càng nghiêm trọng hơn, lấy hết dũng khí suốt mấy lần mới dám cẩn thận lắp bắp lên tiếng.

“Tam thúc, đây, đây là ai vậy?”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Lâm Tiêu càng thêm khó coi, dường như có sự chấn động khó diễn tả thành lời hiện lên trên mặt, chậm rãi ngước mắt lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

“Ông, ông ta chính là trưởng lão cung Vẫn Thần, Lưu Trường Phong!”

Soạt!

Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Nhược Vi chớp mắt tái nhợt!

Trưởng lão cung Vẫn Thần đã chết!

Làm sao có thể!

Đó là sự tồn tại khủng khiếp mà ngay cả tam thúc cũng không thể ứng phó được!

Thế mà lại bị chặt xác phơi thây nơi hoang mạc cát vàng như hạng vô danh tiểu tốt?!

Hoảng hốt suýt nữa la lên thành tiếng, vô thức bịt miệng, nhìn thi thể dưới đất với vẻ chấn động, nỗi khiếp sợ kinh hãi như làn sóng không ngừng dâng lên trong lòng nàng ta!

Đột ngột ngước mắt nhìn về phía Dịch Phong, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn.

Như thể nhìn thấy quái vật!

Trong ánh mắt chăm chú gần như rớt cằm của hai chú cháu.

Dịch Phong hơi xấu hổ, đành phải mỉm cười an ủi.

“Ta không nói sai đúng không? Thật sự không nghiêm trọng như hai người nói, không cần các ngươi giúp đỡ, chút chuyện này ta có thể giải quyết được.”

Nhìn dáng vẻ Dịch Phong mỉm cười thản nhiên lên tiếng, hai chú cháu như bị sét đánh.

Nhất là vị đại thúc đẹp trai Lâm Tiêu, đột nhiên bị nghẹn một chữ cũng không thốt ra được, bất kể là lửa giận ban nãy hay là lời thoại khuyên ngăn đã nghĩ xong từ sớm, toàn bộ bị nuốt xuống bụng.

Ngay cả Lưu Trường Phong mà người ta cũng chém chết tại đây, dáng vẻ nhẹ nhàng thích ý, hệt như bóp chết một con gà.

Còn khuyên cái cọng lông!

Ngơ ngác nhìn nhau vài giây, Lâm Tiêu không còn bày ra dáng vẻ tiền bối được nữa, nhớ đến câu “hậu sinh khả úy” ông ta đã nói khi trước, lúc này thật sự xấu hổ đến độ không biết giấu mặt đi đâu, gót chân đã muốn đào ra biệt thự nhỏ có cả hoa viên luôn rồi…

Mẹ nó…

Nói từ nãy đến giờ, kết quả hậu sinh lại là mình!

Thật sự hơi mất mặt.

Khó mà tin nổi một tu sĩ từ bên ngoài đến lại có tu vi Hoang cảnh, thật đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, sự bình tĩnh thản nhiên mấy vạn năm nay, giờ phút này hoàn toàn bị chấn động vỡ nát như thủy tinh.

Khóe mắt liếc thấy vẻ hoảng hốt của cháu gái Lâm Nhược Vi, Lâm Tiêu vội vàng giữ vững khí độ của mình.

Sự việc quả thật vượt xa dự đoán, nhưng nếu đã đến vẫn phải ra sức, nếu không sau này mặt già của mình thật sự không biết để đâu.

Trầm ngâm vài giây, Lâm Tiêu căng thẳng hành lễ lên tiếng.

“Dịch, Dịch đạo hữu.”

“Tu vi ngươi cao cường, tại hạ vô cùng bội phục. Nhưng thế lực cung Vẫn Thần khủng khiếp, chuyện này tuyệt không đơn giản, cho dù ngươi có thể dễ dàng giết Lưu Trường Phong, thậm chí là phụ thân nội môn của ông ta, chẳng lẽ còn có thể thắng được tinh chủ?”

“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù tu vi ngươi nghịch thiên, ngay cả tinh chủ mạnh nhất Lam Tinh cũng có thể chiến thắng, nhưng chuyện này vĩnh viễn sẽ không yên được!”

Trong lòng muốn khuyên, nhưng một khi mở miệng, bất luận thái độ hay giọng điệu, rõ ràng nhiều hơn vài phần kính sợ, dáng vẻ tiền bối cao nhân vừa rồi lúc này đã mất sạch từ sớm.