Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 186: Ai có thể cứu hoàng tộc




“Đúng vậy, ta đã không đợi được nữa rồi.” Ngao Tất Phương khàn giọng nói: “Ngao Khánh đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi, Khuynh Thành... hy vọng Khuynh Thành này cũng đã sụp đổ rồi, chỉ có thể là ta tự mình động thủ thôi.”

“Mặc dù ta uống Phá Tôn Đan thì cũng không thể trở thành Yêu Tôn đích thực, nhưng mà đủ để khiến ta trở thành bán Tôn, cảnh giới bán Tôn, đủ để đánh bại Phệ Thiên Hoàng rồi.”

Âm thanh của hắn vừa dứt, mọi người ở trong hiện trường đều là hiện lên vẻ kinh hãi.

“Tất Phương Yêu Tông, ngươi phải biết là, Phá Tôn Đan của bộ tộc Hồng Nhật bọn ta chỉ có duy nhất một viên thôi, ngươi nếu như uống, vậy thì sẽ không còn nữa, cho dù sau này có những hậu bối có thiên phú, cũng không cách nào giúp bọn họ đột phá lên Yêu Tôn nữa.”

Lúc này, những Yêu Tông khác lo lắng nói.

Phải biết là, Yêu Tông và Yêu Tôn là một trở ngại tuyệt đối, không biết là sẽ khiến biết bao tộc nhân ưu tú bị kẹt lại.

Ví dụ như Phệ Thiên Hoàng, Ngao Tất Phương đã là Yêu Tông đại viên mãn, nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không đột phá nổi một bước đó.

Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân thiên phú, loại người như bọn họ, cho dù có uống Phá Tôn Đan, cũng lắm cũng chỉ có thể đột phá đến bán Tôn.

Vốn dĩ viên Phá Tôn Đan này là để giành cho Ngao Khuynh Thành, nhưng mà Ngao Khuynh Thành đã hoàn toàn bị lu mờ, không còn đáng để bọn chúng trả bất kỳ cái giá gì nữa rồi.

“Ta nghĩ thông suốt rồi!”

Ngao Tất Phương nghiến răng nói: “Đây là bọn chúng ép ta, nếu như Ngao Khánh trở về, chúng ta sẽ không còn cơ hội, nhưng chỉ cần lấy được vị trí Phệ Thiên Hoàng thì chúng ta sẽ có cách để đối phó với Ngao Khánh!”

Mọi người cân nhắc cái lợi và cái hại, cuối cùng cũng đã gật đầu.

Sau khi lấy được Phá Tôn Đan, Ngao Tất Phương cất bước bế quan, mà dưới Phá Tôn Đan, hắn thuận lợi bước vào cảnh giới bán Tôn.

Mà chuyện đầu tiên khi xuất quan, chính là đã phát động nội chiến.

Thời gian không đến nửa tháng, lãnh thổ rộng lớn của Phệ Thiên Yêu Lang lập tức chia thành hai vùng.

Cũng trong ngày hôm nay, Ngao Tất Phương và Phệ Thiên Hoàng cuối cùng cũng đã bùng nổ một trận chiến.

Mà bởi vì Ngao Tất Phương là cảnh giới bán Tôn, cho nên dù Phệ Thiên Hoàng có nguồn tài nguyên không nhỏ từ Hoàng Tộc Nhất Mạch, nhưng mà cuối cùng vẫn thua thuộc, dính phải một chưởng của Ngao Tất Phương, vội vàng chạy trốn.

Ban đêm.

Phệ Thiên Yêu Hoàng sắc mặt nhợt nhạt cùng ngồi xuống với một lão giả tuổi đã xế chiều.

“Kim lão, bây giờ trong tộc bùng nổ nội chiến, mà Ngao Tất Phương kia lại đột phá cảnh giới bán Tôn, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì Hồng Nhật Nhất Mạch đó sẽ đạt được mục đích mất!”

Phệ Thiên Hoàng sắc mặt khó coi nhìn lão giả, nhẹ giọng hỏi: “Mặc dù ngươi đã bế quan hàng trăm năm, nhưng mà thuật xem bói cả một đời của ngươi cũng đã vang xa từ lâu rồi. Cho nên hôm nay ta mời ngươi xuất quan, cũng là vì muốn nhờ ngươi bói giúp ta một quẻ.”

“Bây giờ hoàng tộc gặp nguy, làm thế nào mới giải quyết được đây?”

“Haizz!”

Lão giả thở dài, vài đạo phù văn bay lên từ lòng bàn tay, sau đó hơi dao động trôi nổi xung quanh người hắn, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Phệ Thiên Hoàng căng thẳng ở một bên chờ đợi.

Sau khi ba canh giờ trôi qua, lão giả này mới mở mắt ra, hắn vốn đã già lọm khọm, nay lại bị thêm một tầng tử khí nữa bao phủ lên.

“Kim lão vất vả rồi.”

Phệ Thiên Hoàng vội vàng lên tiếng, sau đó nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy mong chờ.

“Cứu được Hoàng Tộc Nhất Mạch của ngươi, bây giờ chỉ có một người!” Lão giả mệt mỏi nói.

“Là ai?”

Phệ Thiên Hoàng mắt sáng lên.

“Con trai ngươi.”

Lão già nói.

“Con trai ta?”

Phệ Thiên Hoàng không thể tưởng tượng được, dường như ba người con này của hắn, không có một ai có thể chống đỡ nổi chuyện như này.

Nếu như nói tốt nhất thì…

“Con trai cả của ta?”

Lão già lắc đầu.

“Vậy là con trai thứ hai của ta?”

Phệ Thiên Hoàng chau mày, nếu như đã không phải con trai cả, vậy chắc chắn là con trai thứ hai, dù gì ngoài con trai cả ra, đứa tốt nhất chính là con trai thứ hai.

Thế mà, lão giả lại lắc đầu.

Hả!

Phệ Thiên Hoàng toàn thân run rẩy đứng lên, trợn tròn mắt hỏi: “Ngao Khánh?”

“Ừ!”

Lão giả nghiêm túc gật đầu.

Nghe được xác nhận của lão giả, Phệ Thiên Hoàng ngơ luôn.

Đứa con không nên thân nhất kia của hắn lại có thể trở thành chúa cứu thế của Phệ Thiên Yêu Lang tộc ư?

Hắn nghĩ thế nào cũng không thể tin được.

Trong lúc nhất thời hắn nhìn lão giả bế quan mấy trăm năm này, càng nhìn càng thấy giống như một tên lừa đảo, lại còn lừa cả Phệ Thiên Hoàng hắn, thật sự làm hắn giận hết sức.

“Con mẹ ngươi, ngươi là lão già nói năng nhảm nhí!”

Hắn mắng to một tiếng rồi đánh một cái vào cái đầu hói của lão già, đánh lão già ngã xuống đất.

“Phệ Thiên Hoàng, ngươi làm cái gì vậy?”

Lão già run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Phệ Thiên Hoàng đầy tức giận.