Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1869: Đại hoang phiên vân chưởng




Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã phân tích mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.

Tam trưởng lão nghe vậy bỗng tỉnh táo, dường như chớp mắt đã lọc được rất nhiều manh mối.

“Đại nhân sáng suốt, đại nhân sáng suốt!”

Ông ta sốt ruột nịnh nọt, nhưng không hề khiến ánh mắt Lưu Trường Phong dâng lên bất kỳ gợn sóng nào.

Ông lão chấp sự cũng lộ vẻ sùng bái.

“Trưởng lão…”

“Xem ra đối phương cũng có chút tu vi, chẳng trách công tử không thể truyền tin, nhưng cho dù bọn hắn hung ác thế nào cũng không dám bất kính với công tử!”

“Thuộc hạ bằng lòng đi đến đó ngay, đón công tử trở về!”

Vừa thốt ra câu này, Lưu Trường Phong thản nhiên gật đầu.

“Chuyện này là tất nhiên.”

“Hồn đăng của Thiên Nhi vẫn bình yên vô sự, cho thấy rõ mấy kẻ kia kiêng kỵ uy danh của thần cung, nhi tử của bổn tọa có không nên thân đến mấy, không phải ai cũng có thể động đến được.”

“Chốc nữa bổn tọa sẽ đích thân đến đó, xem thử đám người kia rốt cuộc có lai lịch gì.”

Giọng điệu tự tin bình tĩnh vang vọng, toát ra vẻ ngang ngược không ai có thể địch nổi.

Tam trưởng lão nghe mà trong lòng nóng lên, vội vàng lấy tinh đồ ra để lấy lòng.

“Đại nhân!!”

“Nơi này chính là hoang vực bắc mạc, tuy tu vi ta nông cạn nhưng cũng có thể cố hết sức mọn dẫn đường, từ nay về sau, cam lòng làm tùy tùng cho đại nhân!”

Nụ cười lấy lòng có chút cố ý, cuối cùng khiến Lưu Trường Phong rủ mắt lạnh lùng nhìn qua.

Chỉ là một ánh mắt.

Ông ta đã nhìn rõ tâm tư của đối phương, tròng mắt lạnh nhạt.

“Con người nên tự biết lấy mình.”

“Nếu thần vệ Hắc Long các ngươi gần như toàn quân bị diệt, thế gian này định sẵn không còn tông môn đó nữa, ngươi cũng không còn giá trị để tồn tại, nên đi cùng với Diêu Thiên Cơ mới phải.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến tam trưởng lão hoảng hốt biến sắc!

“Đây!?”

Không chờ ông ta nói tiếp.

Lưu Trường Phong đã chậm rãi duỗi tay phải, năm ngón thành vuốt!

Cảm giác áp bức khiến người ta ngạt thở ập đến, tam trưởng lão bị nhấc lên như gà con, gương mặt đỏ bừng, sau đó vang lên một tiếng giòn giã, cổ họng vỡ vụn không còn động tĩnh gì nữa.

Ầm ầm ngã xuống, gương mặt mang theo vẻ không cam lòng.

Thần vệ Hắc Long từng nổi bật một thời cứ thế biến mất khỏi thế gian, uy phong gần vạn năm như bụi trần rơi xuống đất, theo thời gian trôi không còn tìm thấy tung tích.

Trên thế giới này, từ đầu đến cuối đều là kẻ mạnh làm chủ.

Chỉ một cái mạng thôi, chẳng bằng con kiến.

Nắng sớm soi rọi.

Đại điện yên tĩnh như màn đêm, chủ tớ thần cung phá vỡ hư không đi xa, đến thẳng hoang vực bắc mạc.

“Soạt!”

Trên không xuất hiện gợn sóng, chủ tớ hai người một trước một sau bước ra ngoài.

Lưu Trường Phong chắp tay yên tĩnh đứng trên không, từ trên cao nhìn xuống mỏ quặng giăng đầy cát vàng, bất kể tu sĩ dưới đất khổ sở lao động thế nào, cũng chưa từng khiến ánh mắt ông ta gợn sóng.

Đứng ở địa vị cao vạn năm, bọn hắn gần như vô tình, theo ông ta thấy nỗi khổ này cũng chỉ là lẽ đương nhiên, vận mệnh sai khiến mà thôi.

Từ trên cao nhìn xuống chưa đến mấy giây.

Quan sát hết cảnh giới tu sĩ bên dưới đều yếu ớt, trong mắt Lưu Trường Phong đan xen nghi ngờ và thất vọng.

Chẳng qua chỉ là kiến hôi, đã có thể tiêu diệt thần vệ Hắc Long?

Nghi ngờ lóe lên rồi biến mất.

Lưu Trường Phong đang sốt ruột tìm con cũng không nghĩ nhiều, rút thần thức ra ngay tại chỗ.

Ngay lập tức.

Cảm giác áp bức trước nay chưa từng có từ chân trời bảo phủ khắp mặt đất, đông đảo tu sĩ mỏ quặng đều bị chấn động, sợ hãi tứ chi không thể nhúc nhích, như bị gió tuyết rợp trời tập kích!

Chẳng qua chỉ vài giây, khung cảnh lao động ở mỏ quặng hoàn toàn yên tĩnh.

Lưu Hạo Thiên cũng ngây người tại chỗ, ánh mắt bắt đầu run rẩy!

Không chờ hắn ta ngoái lại.

Ánh mắt Lưu Trường Phong trên không đã lộ vẻ phẫn nộ, hiếm khi lửa giận hiện rõ trên mặt!

Chạm vào một điểm trên hư không.

Lưu Hạo Thiên được đưa đến trước mặt, bộ dáng bẩn thỉu...

Thấy công tử như hai ngươi khác nhau.

Ông lão chấp sự cũng phẫn nộ không thôi, không nhịn được run giọng cắn răng!

“Công tử...?”

“Công tử chịu khổ rồi, là thuộc hạ đến quá muộn!”

Sắc mặt Lưu Trường Phong càng thêm u ám, gần như có thể nhỏ ra nước.

Ông ta là trưởng lão thần cung, cũng xem như nhân vật lợi hại ở Lam Tinh, vậy mà nhi tử lại bị ngược đãi ở đây, chuyện này không phải sỉ nhục nhi tử của ông ta, mà là nhục nhã Lưu Trường Phong ông ta!

Hành vi hỗn xược như vậy là đang làm bẩn thanh danh của thần cung!

Mắt thấy vành mắt nhi tử đỏ bừng, Lưu Trường Phong phẫn nộ không nhịn nổi!

“Phản rồi!”

“Thật sự phản rồi!”

“Chỉ là kiến hôi cũng dám làm nhục nhi tử của bổn tọa! Hôm nay ta phải khiến các ngươi nhớ kỹ, thần cung phẫn nộ trăm vạn xác chết!”

Tiếng quát bùng nổ vang vọng bầu trời, cuồng phong gào thét đầy trời!

Lưu Trường Phong vận chuyển tu vi khủng khiếp, một chưởng cách không bao trùm vạn dặm, như núi đè trên đỉnh đầu!