Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1870: Một kiếm




“Đại hoang phiên vân chưởng!”

Ngay chớp mắt.

Mặt đất nứt vỡ, làn sóng cát vàng quét qua không ngớt, toàn bộ mỏ quặng đều bị san bằng, chỉ có chưởng ấn khủng khiếp vắt ngang vạn dặm, thây phơi đầy đất!

Tửu lâu.

Dịch Phong tiễn A Quy, ánh mắt có vài phần tiếc nuối.

Từ xưa ly biệt biết bao thương cảm, không biết năm nào mới trùng phùng.

Hiếm khi gặp được người cùng chí hướng, chỉ cùng vui được vài ngày ngắn ngủi đã mỗi người một nơi, thật sự khiến người ta hơi buồn.

Nhưng thay đổi suy nghĩ.

Bây giờ mình tiễn bạn đi, cũng có thể chuyên tâm đối phó với kẻ mạnh Thần Cung sắp đến, chưa chắc không phải chuyện tốt.

Con người của A Quy thật sự quá trượng nghĩa.

Lúc trước đã nói muốn giúp hắn, lỡ như để hắn ta đi theo, lỡ có chuyện gì bảo người ta làm sao mới được?

Giờ không phải lo lắng nữa.

Dịch Phong lấy Mạn Mạn ra, quyết tâm thường trú ở mỏ quặng, chờ đối phương đến báo thù!

“Xuất phát!”

Khẩu lệnh đầy mong đợi vừa vang lên, Mạn Mạn đã hóa thành một luồng sáng.

Chờ đến khi dừng bước lần nữa.

Dịch Phong tóc vuốt ngược ngẩn ngơ.

Trên mặt đất đâu đâu cũng bừa bộn, không còn là mỏ quặng từng thấy, chỉ có đất cát hoang mạc mênh mông vô tận, mới một ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi!

Dịch Phong còn tưởng Mạn Mạn đã đi nhầm đường, đang chuẩn bị hỏi rõ ràng.

Vô thức quay đầu nhìn lại, liếc thấy không ít thi thể đầu người, còn có ông lão mua mỏ quặn từng quen thuộc đang thoi thóp duỗi tay qua!

Hỏng rồi...

Trong lòng Dịch Phong giật thót, chớp mắt biết ngay đã xảy ra chuyện lớn!

Hắn vội vã nhảy khỏi người Mạn Mạn, chạy về phía ông lão.

Ôm lấy ông lão gọi vài tiếng, miệng ông lão đầy máu, cả người như bùn nhão không xương, mặc cho cố gắng thế nào cũng không thốt ra được vài chữ!

“Tiền...tiền...”

Dịch Phong nhìn mà hoảng hốt, vội vàng lấy đan dược của mình ra nhét vào miệng ông lão vài viên, không ngừng lên tiếng an ủi.

“Ông đừng nói chuyện, mau điều tức dưỡng thương, sẽ không sao đâu!”

Chờ khi hắn ngoảnh lại nhìn xung quanh.

Bấy giờ mới phát hiện không ít người đã bị cát vàng vùi lấp, cơ thể không còn hơi thở, hiển nhiên đã bị kẻ mạnh tấn công!

Đến trễ rồi...

Hắn đến trễ rồi!

Đột nhiên.

Sự tiếc nuối và hối hận không thể diễn tả dâng lên trong lòng Dịch Phong, như nước lũ không ngừng tấn công tâm cảnh của hắn, khiến toàn thân hắn bắt đầu run lên, lữa giận không ngừng bùng lên trong mắt!

Dịch Phong thật sự rất muốn hoàn thành nhiệm vụ tìm chết.

Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ hại chết bất cứ ai!

Lúc này.

Nhìn không ít người chết trước mắt, cảm giác hối hận kỳ lạ kia không thể đè nén tuôn trào ra ngoài, cho dù tương lai hắn tìm chết thành công, có thể khiến nhóm người này sống lại, sự tự trách trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai.

Dịch Phong nghiêm túc nhìn tất cả thi thể, cũng đút đan dược cho vài người còn hơi thở.

Cả người lại bị lửa giận trước nay chưa từng có bao phủ!

Mắt thấy sắc mặt ông lão dịu lại vài phần, coi như đã giữ được hơi thở cuối cùng.

Dịch Phong vội vàng quay lại bên cạnh ông ta, nghiêm túc hỏi.

“Có phải người của cung Vẫn Thần làm không?!”

Vừa dứt lời.

Ông lão cực kì yếu ớt gật đầu, cố gắng một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Chính vào lúc này.

Trên trời đột nhiên truyền đến tiếng vang âm trầm, như thể còn phẫn nộ hơn hắn!

“Ngươi, chính là chỗ dựa của bọn hắn sao?”

“Con ta biến thành dáng vẻ này, là do ngươi ban cho?!”

Dịch Phong bỗng dưng ngước mắt.

Bấy giờ mới phát hiện, vị trí trên không có vài bóng người đang đứng.

Trừ công tử và mấy ông lão mặt mũi lấm lem ra, phía trước còn có một người trung niên mặc trường sam và một ông lão thân hình còng xuống.

Xem đội hình này, người trung niên hẳn là trưởng lão thần cung chân chính.

Nhóm tu sĩ tử thương này đều là chuyện tốt do bọn hắn làm!

Dịch Phong phẫn nộ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.

“Con trai ngươi ức hiếp người ta trước, giết không ít tu sĩ, ta chỉ bảo hắn ta lao động, ngươi lại giết nhiều người đến thế, cái gọi là thần cung chính là đức tính này sao?!”

Ánh mắt Lưu Trường Phong lộ vẻ hung ác, rủ mắt nhìn xuống.

“Chỉ là kiến hôi, có tư cách gì nói hai chữ đức tính!”

“Con ta trời sinh cao quý, có tư chất thành đạo! Đám tiện dân các ngươi, sao có thể so sánh được!”

“Ngươi dám hại con ta thê thảm như thế, hôm nay bổn tọa phải khiến các ngươi chôn cùng, băm thây đám kiến hôi không biết sống chết như các người thành trăm mảnh! Nếu lát nữa trở về, phát hiện đạo tâm của con ta tổn hại, bổn tọa có phải tra hết Lam Tinh cũng phải tiêu diệt hết cửu tộc của các ngươi!”

Mở miệng đều là lời lẽ vượt trội, trong mắt xem thường người khác.

Thật đúng là cha nào con nấy.

Dường như trong mắt người này tất cả đều không quý giá bằng phụ tử bọn hắn, trong lòng loại người này bản thân tuyệt đối không sai, người sai vĩnh viễn là thế giới này.