Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1868: Bổn tọa đích thân đến đó (2)




“Cực kì chính xác!”

“Cũng không biết đã gặp phải hoàn cảnh hung hiểm thế nào, toàn bộ hồn bài của thần vệ Hắc Long đều vỡ nát, không thể truyền tin về được, chuyện này là do thuộc hạ sơ ý, mong trưởng lão giáng tội!”

Lưu Trường Phong híp mắt vuốt râu, híp mắt liếc nhìn ông lão đang quỳ dưới đất.

“Diêu Thiên Cơ...”

“Nếu bổn tọa nhớ không nhầm, người này rất có căn cơ ở vòng ngoài thần địa, tốt xấu gì cũng có tu vi Thiên giai cửu phẩm, toàn bộ tông môn lại bị giết chết, quả thật có chút ngoài dự đoán.”

“Chuyện này, không thể hoàn toàn trách ngươi được.”

“Bỏ đi...”

“Việc này không cần giao cho người khác, gần vạn năm nay bổn tọa chưa từng ra ngoài, đích thân đi tìm Thiên Nhi về, thuận tiện xem thử hoang vực bắc mạc nhỏ bé kia, rốt cuộc có điều gì kỳ lạ.”

Ông lão chấp sự nghe vậy chấn động, giật mình rất lâu cũng không đứng dậy.

Trưởng lão đích thân ra vòng ngoài…

Thế trận vạn năm hiếm có như vậy, nhất định sẽ gây ra chấn động!

Đại điện thần vệ Hắc Long.

Tam trưởng lão mất hồn mất vía ngồi trên ghế lớn, đã nửa đêm trôi qua vẫn giữ nét mặt hoảng sợ nghi ngờ cuộc đời.

Ông ta không thể tin nổi, thần vệ Hắc Long vô cùng oai phong chớp mắt lại mất mạng, vốn là cơ duyên bám vào thần cung đột nhiên lại trở thành thảm án diệt môn.

Cuộc đời của ông ta gần như sụp đổ, mặt xám như tro tàn.

Chính vào lúc mất hết can đảm!

Bỗng nhiên!

Cảm giác áp bức khủng khiếp ập đến, khiến cải lạnh lúc tờ mờ sáng trở nên thấu xương!

Tam trưởng lão chỉ cảm thấy gió lạnh thổi xuyên qua sau lưng, lông tơ dựng đứng!

“Bùm!”

Uy thế khủng khiếp theo cơn cuồng phong cuốn vào đại điện, ngay cả ông ta cũng khó lóng chống đỡ, râu tóc bị thổi hỗn loạn, trên gương mặt là vẻ gian nan và khủng hoảng lực bất tòng tâm.

Không chờ tam trưởng lão đứng vững.

Cuồng phong đột ngột dừng lại.

Trong đại điện đã hiện ra gợn sóng hư không, hai người một trước một sau bước ra khỏi đó.

Người đi trước mang theo khí chất nho nhã, chấp tay chậm rãi bước qua, không có động tác gì, nhưng toàn thân lại toát ra uy áp không dám nhìn thẳng, cảm giác áp bức khủng khiếp kia, ngay cả Diêu đại nhân khi còn sống cũng không thể sánh nổi.

Đó là cảm giác áp bức hoàn toàn không cùng tầng lớp!

Không nói tiếng nào nhưng dường như lại nắm chặt thế lực trời đất, nơi mà ông ta đến, sinh linh phải tránh xa!

Chỉ mới gặp lần đầu.

Tam trưởng lão đã sợ hãi vội vàng đứng dậy, căng thẳng nhúc nhích yết hầu.

Khi trông thấy ông lão sau lưng người này, chính là chấp sự thần cung truyền tin khi trước, lại cực kì cung kính đi theo, cúi đầu chờ đợi, hệt như nô bộc.

Tam trưởng lão lập tức kinh ngạc, đồng thời cũng bị dọa cho vội vã cúi đầu quỳ lạy.

Thân phận của người đến, đã cực kì rõ ràng!

“Tiểu nhân, tiểu nhân tham kiến trưởng lão đại nhân!”

Chấp sự thần cung là sự tồn tại bậc nào, tự mình đi đến bất kỳ tông môn vòng ngoài nào cũng là thượng khách vô cùng tôn quý, lúc này lại cung kính theo hầu, người đến không cần nói cũng biết là trưởng lão Lưu Trường Phong của thần cung trong truyền thuyết!

Tam trưởng lão khủng hoảng muôn phần, không dám tin có thể nhìn thấy trưởng lão thần cung đích thân đến đây.

Dẫu đối phương không lên tiếng.

Ông ta cũng sợ đến độ hoảng loạn, hoàn toàn không còn sự trầm ổn ngày xưa.

Liếc nhìn người đang sợ sệt bái kiến.

Lưu Trường Phong rủ mắt lướt qua, chấp tay yên tĩnh đứng đó, đại điện hoa mỹ cũng chưa từng lọt vào tầm mắt của ông ta, chỉ vang lên giọng nói dò hỏi không phân biệt vui giận.

“Giờ con ta đang ở đâu?”

Một tiếng bình thản, lại nặng tựa thái sơn!

Quả nhiên là Lưu trưởng lão!

Nhân vật lớn ở thần cung trong truyền thuyết, thật sự đã đích thân đến đây!

Tam trưởng lão giật mình cơ thể càng cúi thấp hơn, kể lại rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Khởi, khởi bẩm đại nhân!”

“Chúng ta dựa vào hơi thở của công tử để truy tìm dấu vết, biết công tử đang ở mỏ quặng hoang vực bắc mạc, mỏ quặng kia vốn thuộc về tông môn chúng ta, không biết tại sao lại mất liên lạc, Diêu...Diêu Thiên Cơ làm theo mệnh lệnh của chấp sự đại nhân đến đón tiếp công tử, ai ngờ một đi không trở về, hồn bài của toàn tông môn vỡ nát, không còn ai sống sót...”

“Bây giờ quý công tử ở đâu, tiểu nhân thật sự không biết...”

Nghe xong câu này, Lưu Trường Phong lộ vẻ trầm ngâm.

“Mất liên lạc với mỏ quặng...sợ rằng đã có biến cố, rất có thể đã đổi chủ, hoặc là thiên tai kéo đến.”

“Thiên tai chỉ xuất hiện rồi tan biến ngay, nếu tiếp tục kéo dài sẽ là đại họa diệt thế, thần cung phải có cảm ứng mới đúng, bổn tọa chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức nào, hiển nhiên không phải thiên tai.”

“Diêu Thiên Cơ đến mỏ quặng, thần vệ Hắc Long toàn quân bị diệt, chắc chắn đã bị thế lực đoạt mỏ quặng giết chết, mấy kẻ đó cũng có chút thực lực.”

“Con ta vì muốn tìm cát tinh tinh vẫn mà từ xa đến đó, nhất định đã gặp phải bọn hắn, thế nên đến nay vẫn không thể truyền tin!”