Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1867: Bổn tọa đích thân đến đó




Lưu Hạo Thiên giận đến mặt mày đỏ bừng!

“Tên phế vật này sao có thể là gia phụ được! Ngươi nhục mạ hết lần này đến lần khác, thật sự là hiếp người quá đáng!”

Nhóm người Diêu Thiên Cơ lại có vẻ như gặp quỷ, đột ngột cảm thấy sự việc không ổn, dần dần hiện vẻ hoảng hốt!

Không chờ bọn hắn phản ứng lại.

Dịch Phong đã rút đại đao bốn mươi mét ra.

“Ồ, thì ra không phải cha ngươi. Thế mà còn ra vẻ lâu như vậy, chẳng phải lãng phí thời gian sao!”

Cất bước phóng lên, như hổ vào đàn dê!

Chẳng qua chỉ vài giây.

Tiếng răng rắc không ngớt vang vọng khắp mỏ quặng, thần vệ Hắc Long toàn quân bị diệt.

Cho dù chỉ có chút ít điểm kinh nghiệm, nhưng nếu đã có người đến, cho thấy rõ ngày chính chủ đến cũng không còn xa, Dịch Phong dặn dò vài câu, tiếp tục quay về tiểu thành ôm cây đợi thỏ.

Dưới chân núi.

Diêu Thiên Cơ chết không nhắm mắt, vẻ mặt sợ sệt không còn màu máu.

Lưu Hạo Thiên nhìn mà nghiến rắng nghiến lợi, tức đến suýt nữa bước lên quật roi thi thể!

Phế vật!

Thật đúng là một đám phế vật!

Cơ hội khó khăn lắm mới có được, đã bị đám tạp nham kiêu căng này chặt đứt, hắn ta lại phải đào mỏ, cũng không biết tới khi nào mới trả được thù lớn...

Nhất thời.

Lưu Hạo Thiên cắn răng nhìn trời, bỗng dưng rất nhớ ngày xưa.

Nhìn Dịch Phong đi xa, nhóm người ở mỏ quặng cũng đã quen, trưởng lão Thần Đạo tông cũng thành thạo bước lên, vững vàng thúc giục.

“Mau đào mỏ!”

“Còn ra vẻ đứng đó nhìn trời, vờ vịt cái gì chứ!”

Cung Vẫn Thần.

Trong thiên điện.

Một bóng người đơn độc ngồi đó, giờ Tý sắp đến.

Từ đầu đến cuối ông lão quản sự vẫn chưa nhận được truyền tin, cầm lấy ngọc giản cau chặt mày.

Càng chờ càng lo lắng, không khỏi lẩm bẩm.

“Không nên...”

“Diêu Thiên Cơ ở ngoài cũng được coi là nhân vật một phương, ban nãy truyền tin đến, cũng xem như hiểu chuyện, sao làm việc lại lề mề như thế, đã nói đi đón công tử, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy tin tức?”

Nghĩ đến lát nữa phải đi gặp trưởng lão, ánh mắt chấp sự trở nên hoảng loạn.

Đi qua đi lại vài giây.

Vội vàng lấy ngọc giản ra, lại lần nữa truyền tin thúc giục.

Sườn đồi thành cổ.

Đại điện thần vệ Hắc Long.

Trong đại điện rộng lớn chỉ có tam trưởng lão yên tĩnh ngồi đó, không biết đã qua bao lâu vẫn chưa nhận được tin, ông ta không nhịn được đứng dậy nhìn chằm chằm, trong mắt là vẻ sốt ruột.

“Theo lý mà nói, Diêu đại nhân nên trở lại từ sớm rồi mới phải!”

Vài tiếng lẩm bẩm vang lên.

Trong đại điện hiện lên bóng dáng kẻ mạnh thần địa, phẫn nộ quát hỏi!

“Diêu Thiên Cơ đang ở đâu? Tại sao không trả lời bổn tọa!”

Tam trưởng lão vội vàng hành lễ, sắc mặt căng thẳng.

“Không thấy bóng dáng của tông chủ, tại hại cũng không biết đã đi đâu…”

Vừa nói được một nửa.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang bùng nổ!

“Rắc! Rắc!”

Ngay sau đó, một thần vệ Hắc Long bò lết vào trong, run rẩy hành lễ thông báo!

“Tam, tam trưởng lão, chuyện lớn không ổn rồi!”

“Hồn bài của Diêu đại nhân và mọi người, đột nhiên vỡ nát hết toàn bộ!”

Tam trưởng lão hoảng hốt trợn to mắt, run rẩy ngay tại chỗ!”

“Cái gì?!”

Không màng hỏi thêm một câu, ông ta vội vã ra ngoài.

Chờ khi đi đến trước cửa thiên điện chứa hồn bài, tam trưởng lão bỗng dưng như bị sét đánh!

Trong tầm mắt…

Hồn bài lớn nhỏ, toàn bộ đều vỡ nát, ngay cả hồn bài của Diêu Thiên Cơ cũng hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất, hóa thành một đống tạp nham!

Làm sao có thể!

Trên dưới thần vệ Hắc Long, toàn bộ chiến lực cốt lõi đều người chết đạo mất!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Đường đường là thần vệ Hắc Long, lại gặp nạn diệt vong?!

Tam trưởng lão nhìn mà toàn thân run rẩy, đột nhiên cơ thể mềm oặt ngã dưới đất.

Sau lưng ông ta.

Ảo ảnh của chấp sự cung Vẫn Thần nhìn lên không vài giây, dần dần tan biến không dấu vết.

Cung Vẫn Thần.

Ông lão chấp sự chậm rãi mở mắt, gương mặt chấn động.

Hoàn toàn không ngờ trên dưới thần vệ Hắc Long lại bị giết chết hết, dường như hoang vực bắc mạc có gì đó không tầm thường, cũng không biết rốt cuộc nhóm người Diêu Thiên Cơ đã gặp phải hoàn cảnh hung hiểm gì.

Toàn bộ bọn hắn đều mất mạng, bây giờ công tử ra sao?

A…

Suy nghĩ lo lắng vừa xuất hiện, ông lão chấp sự càng nghĩ càng hoảng loạn, như thể có dự cảm không lành, sợ sệt đứng ngồi không yên.

Mắt thấy sắp đến giờ Tý.

Ông ta quyết đoán đứng dậy đi về phía đại điện, quỳ trong điện bẩm báo!

“Khởi bẩm trưởng lão!”

“Thuộc hạ đáng chết! Khi trước tra được tung tích của công tử, đã cử Diêu Thiên Cơ dẫn dắt thần vệ Hắc Long đi đón tiếp, không ngờ toàn bộ thần vệ Hắc Long lại mất mạng!”

“Công tử, công tử đến nay chưa rõ sống chết, mong trưởng lão giáng tội!“

Nghe vậy.

Thân hình Lưu Trường Phong khựng lại, đặt ngọc giản trong tay xuống.

Trong đôi mắt không gợn sóng như giếng cổ, cũng lộ vẻ chấn động.

“Có chuyện này sao?!”

Chỉ bốn câu ngắn ngủi, uy thế như cuồng phong lan tràn khắp đại điện!

Ông lão chấp sự gần như quỳ rạp xuống đất, run giọng liên tục đáp lời.