Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1854: Kiến hôi thì có chỗ dựa gì được? (2)




Công tử trẻ tuổi vẫn không lên tiếng, chỉ có nụ cười vượt trội dần dần nở rộ trên mặt.

Sau lưng.

Một ông lão nhìn xuống, có thể thấy vẻ khinh bỉ trong ánh mắt.

“Ăn nói?”

“Nếu ngươi biết điều thì lập tức giao cát tinh tinh vẫn ra, miễn gây họa cho đồng môn! Lão phu nhắc nhở ngươi một câu, công tử nhà ta đến từ cung Vẫn Thần, lão gia chính là trưởng lão cung Vẫn Thần!”

Cung Vẫn Thần?!

Ba chữ chấn động vang lên như sét đánh bên tai, tất cả mọi người hoảng hốt hai chân mềm nhũn!

Đây là tông môn mạnh nhất ở Vẫn Thần!

Bên trong con quái vật khổng lồ bậc này, tùy tiện một nhân vật bước ra ngoài cũng đủ để khiến Vẫn Thần run rẩy, cung chủ Vẫn Thần là tinh chủ hiện nay, là người đứng đầu phụ trách tu sĩ của cả Lam Tinh!

Cho dù người đến chỉ là con trai của trưởng lão, trong mắt người khác cũng là sự tồn tại như vị thần.

Tất cả mọi người hoảng sợ sắc mặt vàng vọt, lập tức quỳ dưới đất!

Đôi tay trưởng lão Thần Đạo tông dâng khoáng thạch lên cao, hoàn toàn không dám có chút chần chừ, nhớ đến tông chủ nguy hiểm tính mạng, mới run rẩy cắn răng cầu xin.

“Công tử minh giám, đây là khoáng thạch của cát tinh vẫn tinh!”

“Tất nhiên sẽ hai tay dâng lên vật này!”

“Nhưng mà tông chủ của tông môn nguy cơ sớm chiều, lão hủ cả gan thỉnh cầu, liệu có thể để lại phôi gốc của khoáng thạch để chúng ta trở về ngưng luyện pháp trận, dùng thần khí thiên tinh trị thương cho tông chủ...”

Thái độ hèn mọn kính sợ kia khiến công tử trẻ tuổi khẽ cong môi, rất hưởng thụ cảm giác được người ta tôn sùng.

Nhưng nghe đến cuối cùng, ánh mắt hắn ta lạnh lẽo.

“Bổn công tử đi ngang qua đây, có thể tự mình nói ra đã là vinh dự của các ngươi, đừng có được nước lấn tới!”

Nhẹ nhàng búng tay, cát tinh tinh vẫn và khoáng thạch đều ở trong tay!

Sau khi cát tinh đến tay.

Ông lão sau lưng cười lạnh khinh thường, phất tay áo lên tiếng!

“Đám kiến hôi các ngươi, thật đúng là không biết trời cao đất rộng!”

“Thần vật bậc này, các ngươi cũng dám nhòm ngó?!”

Tay áo dài khẽ phất, sức mạnh đại đạo khủng khiếp ùn ùn kéo tới, nhóm người Thần Đạo tông ngã rạp xuống, thợ mỏ Hắc Long cũng liên tục kêu rên, mắt thấy đã tử thương gần một nửa!

Cơ hội sống sót của tông chủ bị đoạt, người trong tông môn cũng bị sỉ nhục thảm sát!

Hứng chịu đả kích liên tiếp, cuối cùng có người không nhẫn nhịn được nữa, thảm thiết hét to với trưởng lão!

“Trưởng lão, trưởng lão!”

“Nếu tông chủ người chết đạo mất, tu sĩ bên ngoài như chúng ta không còn chỗ nương thân nữa! Ngài tuyệt đối không thể nhịn nữa, mau truyền tin cho Dịch tiền bối!”

Câu này vừa vang lên, trưởng lão cũng tỉnh táo lại.

“Dịch tiền bối…?”

Nhớ lại khí độ sâu xa khó lường của vị kia, trong lòng ông ta cũng có chút mong đợi nhỏ nhoi.

Nếu Dịch tiền bối đến, có lẽ còn vài phần cơ hội?

Tình thế cấp bách.

Trưởng lão dẫn đầu không lo được nữa, vội vàng cắn răng truyền tin!

Tình hình như vậy, tất nhiên mấy người trên không cũng nhìn thấy rõ ràng.

Vài ông lão muốn ra tay, lại bị khóe mắt của công tử liếc nhìn ngăn cản.

“Không sao.”

Người này khẽ cười, toát ra vẻ vượt trội trong ánh mắt.

“Việc này cũng thú vị.”

“Chỉ là đám kiến hôi thì có chỗ dựa gì được? Bổn công tử mỏi mắt trông chờ.”

Người của Thần Đạo tông truyền tin chẳng qua chỉ mấy giây.

“Vút” một tiếng, Dịch Phong cưỡi ốc sên đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, mọi người chấn động mừng rỡ, vội vàng tiến lên hành lễ.

“Dịch tiền bối...”

Không đợi bọn hắn nói hết, Dịch Phong đã nhảy xuống ốc sên sốt ruột dò hỏi.

“Người đâu? Người đâu?”

“Ai muốn đập phá?”

Khí thế hùng hổ gấp không chờ nổi kia, khiến Thần Đạo tông giật mình líu lưỡi, nhưng lo ngại đối phương đến từ cung Vẫn Thần, bọn hắn lại không dám tùy ý chỉ điểm.

Ánh mắt trưởng lão dẫn đầu ra hiệu, ngóng lên trên trời với vẻ kính sợ.

Dịch Phong hơi nghi ngờ, thuận theo tầm mắt ngước nhìn bên trên.

Bấy giờ mới phát hiện, trên không có một công tử trẻ tuổi đang yên tĩnh đứng đó, hai bên phía sau có vài ông lão theo cùng, thoạt nhìn khá lợi hại, chắp tay rủ mắt đánh giá, từ đầu đến cuối chưa từng có ý định đáp xuống, như thể đứng cùng một chỗ với người khác là khinh nhờn thân phận của bọn hắn vậy.

Vừa nhìn đã biết có chút thực lực!

Dịch Phong thấy thế trong lòng nóng lên.

Hắn nhận được truyền tin đã nhanh chóng đến đây cứu giúp, xem ra lần này đến đúng rồi.

Lúc hắn ngước mắt nhìn qua.

Nhóm người sau lưng càng thêm căng thẳng, trưởng lão nhỏ giọng xích lại gần lộ ra nội tình kinh người.

“Tiền bối!”

“Vị công tử này là người của cung Vẫn Thần trong truyền thuyết, hơn nữa phụ thân giữ chức trưởng lão, địa vị tôn quý thực lực ngút trời, mong tiền bối hãy thật cẩn thận…”

Dịch Phong nghe thế sửng sốt.

“Cung Vẫn Thần?”

“Thật sự ghê gớm như thế?”

Trưởng lão vội vàng hành lễ chỉ điểm, vẻ kính sợ trong giọng nói càng thêm mãnh liệt!