Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1855: Vinh hạnh to lớn




“Tiền bối…”

“Cung Vẫn Thần là sự tồn tại mạnh nhất Lam Tinh ta, cung chủ là tinh chủ của hành tinh này, ngài có thể vì đại nghĩa ra mặt giúp đỡ chúng ta cảm kích vô tận, nhưng lát nữa tuyệt đối không thể manh động đắc tội những vị đại nhân kia.”

“Chúng ta bất đắc dĩ truyền tin làm phiền tiền bối không dám có ý nghĩ gì quá đáng, chỉ mong ngài có thể khuyên vài câu, nếu có thể giữ lại được quặng thô cát tinh đã là thể diện lớn lao, nếu tiền bối khó xử chúng ta tuyệt đối không dám có lời oán trách.”

Câu này vừa thốt ra, không ít người bên cạnh liên tiếp gật đầu.

Cho dù trong mắt phẫn nộ không thôi, đối mặt với kẻ mạnh khủng khiếp như cung Vẫn Thần, bọn hắn chỉ có thể cúi đầu, hoàn toàn không dám có bất cứ hành vi mạo phạm nào, ngay cả nợ máu ban nãy cũng chỉ cắn răng nhẫn nhịn.

Dịch Phong nhìn mọi người xung quanh, cảm nhận được sự bất đắc dĩ sâu sắc.

Thảo nào mọi người sốt ruột gửi tin cầu cứu, quả nhiên đối phương cực kì ghê gớm!

Chỉ nghe danh hiệu thôi đã có cảm giác áp bức trước nay chưa từng thấy ập đến, năm đó kể từ khi gặp qua kẻ mạnh võ linh đáng sợ kia, hắn không còn tâm trạng bồn chồn như vậy nữa.

Đây là thế lực của thuộc hạ tinh chủ.

Sự tồn tại kinh khủng như thế chắc chắn có thể ngang ngược đi lại ở Vẫn Thần, bọn hắn dám kiêu căng giết người cướp bảo vật quả thật cũng phải có chút tiền vốn, thật sự có bản lĩnh.

Bất kể xuất phát từ đạo nghĩa tuân thủ lời hứa, hay để hoàn thành kế hoạch tìm chết.

Đối thủ như vậy, chắc chắn phải chiến đấu!

Lẳng lặng đánh giá một thoáng.

Trông thấy thanh niên trên trời lạnh nhạt, gương mặt tràn ngập vẻ vô địch, không phải thứ mà đám chó mèo khi trước có thể so sánh được, trong lòng Dịch Phong dâng lên ý chí chiến đấu, vững vàng bước về trước!

Chỉ mới một bước.

Hô hấp toàn trường như ngừng lại, bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng hơn gấp mấy lần!

Trên bầu trời.

Trông thấy “cái gọi là chỗ dựa” xuất hiện, ánh mắt mấy ông lão vốn lộ vẻ khinh thường, nhưng hờ hững đánh giá một lúc, vậy mà trong mắt lại liên tiếp lóe lên vẻ nghi ngờ.

Mãi đến khi Dịch Phong cất bước, đã không nhịn được bắt đầu truyền âm.

“Người này cũng có chút thực lực, dường như có bảo vật kỳ lạ nào đó che giấu tu vi, biết thân phận của công tử còn dám ra mặt, xem ra cũng rất bản lĩnh.”

“Ừm, lời của Thường huynh rất có lý. Không ngờ đám kiến hôi này thật sự tìm được chỗ dựa.”

“Haha, hai vị đạo hữu thật sự rất nể mặt người này, cho dù hắn có chút thực lực, chẳng qua cũng chỉ là loài kiến hơi lớn một chút mà thôi.”

“Điều này cũng phải. Trước mặt công tử và cung Vẫn Thần chúng ta, kẻ mạnh nào cũng chẳng đáng nhắc đến!”

Vài ông lão truyền âm nói cười, đồng loạt nhìn công tử ăn mặc xa hoa với vẻ cung kính.

Cảm nhận được tầm mắt vạn phần tôn kính.

Khóe môi Lưu Hạo Thiên nở nụ cười thản nhiên, đôi mắt lóe lên ánh sáng trầm ổn, như thể bên trong ẩn chứa biển rộng sao trời.

Vững vàng lên tiếng, sự tự tin trong giọng nói hiện rõ trên mặt.

“Cho dù chỉ là con kiến, dám đứng ra như vậy cũng coi như có chút khí phách, hơn hẳn không ít người dung tục.”

“Lát nữa các ngươi không được hành động.”

“Bổn công tử muốn đích thân ra tay, xem thử hắn dùng hết tất cả vốn liếng có thể lấy lòng ta được hay không. Nếu tư chất tốt cũng có thể miễn cưỡng nhận làm nô bộc.”

Vừa dứt lời, mấy ông lão đồng loạt hành lễ.

“Cẩn tuân mệnh lệnh công tử.”

Ngay sau đó gương mặt mang theo ý cười tán thưởng, không ngừng cảm khái.

“Người này có thể gặp được công tử, đúng là tạo hóa.”

“Quả thật hắn có chút may mắn, con kiến bé nhỏ có cơ hội bay lên trời, sau này hầu hạ cạnh công tử thật đúng là vận may lớn lao.”

“Có vinh hạnh hầu hạ công tử hay không phải xem bản lĩnh của hắn, lúc này kết luận vẫn còn quá sớm.”

Nghe lời bàn tán trên không, sắc mặt mọi người căng thẳng như ngày tận thế.

Không ngờ kẻ mạnh cung Vẫn Thần lại ngang ngược như vậy!

Ngay cả cơ hội để lên tiếng cũng không có, hình như lại chuẩn bị ỷ mạnh hiếp yếu thêm lần nữa, nghe giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý kia, hiển nhiên không hề coi trọng Dịch tiền bối, mạnh đến độ khiến người ta khó lòng tưởng tượng!

Nỗi tuyệt vọng khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc dâng lên đáy mắt, trưởng lão Thần Đạo tông hoảng hốt mặt mũi tràn đầy hối hận.

Toàn trường hoàn toàn yên ắng.

Chỉ duy nhất Dịch Phong sắc mặt bình tĩnh nhìn lên trời.

Giọng điệu và thần thái của đám người kia đều lộ vẻ tự tin tuyệt đối, cho hắn một loại cảm giác thật sự rất mạnh, mặc dù hắn có chút ý chí chiến đấu, nhưng cũng hơi bực mình.

Mở miệng đã muốn người khác làm nô bộc, còn nói như vẻ rộng lượng bố thí.

Thật sự cho rằng toàn thế giới đều không bằng bọn hắn sao?

Cảm giác vượt trội không hợp lẽ thường này, thật sự rất ghê tởm.