Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1853: Kiến hôi thì có chỗ dựa gì được?




Tiếng lẩm bẩm trầm thấp khiến mọi người giật mình ngoảnh lại, ông lão bên cạnh cũng lộ vẻ lo lắng.

“Ài…”

“Cát tinh tinh vẫn quý giá biết mấy, ai có thể đảm bảo chắc chắn sẽ xuất hiện ở mỏ quặng? Hi vọng ông trời phù hộ chúng ta, có thể lấy được một viên cát tinh tinh vẫn, nếu không tông chủ sẽ gặp nguy hiểm!”

Câu này vừa vang lên, nhóm người đang đứng ở nơi xa nhìn chằm chằm mỏ quặng cũng trở nên thấp thỏm.

Nhìn nhau rất lâu, vẻ mặt lo lắng áp lực.

Có lẽ bọn hắn âm thầm cầu nguyện đã có tác dụng.

Không lâu sau.

Dưới chân núi đột nhiên bùng nổ tiếng kêu la ngạc nhiên mừng rỡ!

“Trời ạ!”

“Cát tinh tinh vẫn! Cát tinh tinh vẫn xuất hiện rồi!”

Tiếng hét khiến mọi người giật mình nhìn qua.

Trưởng lão dẫn đầu điên cuồng đến gần phía trước.

Chỉ thấy một người đệ tử Thần Đạo tông, trong tay cầm một viên khoáng thạch nhỏ, thoạt nhìn chỉ lớn cỡ hạt đậu bình thường, bên trên được khảm bảo thạch lấp lánh hút mắt, như ngôi sao lóe lên ánh sáng rực rỡ!

Soạt!

Tất cả mọi người đều vây quanh phía trước, ánh mắt chấn động cuồng nhiệt!

“A! Đây là cát tinh tinh vẫn trong truyền thuyết!”

“Chí bảo! Thật sự là chí bảo!”

“Có thể tận mắt nhìn thấy bảo vật như thế, đúng là không uổng kiếp này!”

Nhóm người không phân biệt là ai với ai, thần vệ Hắc Long và Thần Đạo tông đều kinh ngạc thốt lên không ngớt, trưởng lão đuổi đến nhận lấy tinh thạch, đôi tay run rẩy cẩn thận.

Nhìn kỹ vài lần, ánh mắt ông lão lóe sáng!

“Trời phù hộ Thần Đạo tông ta, trời phù hộ Thần Đạo tông ta!”

“Dịch tiền bối đại nghĩa nhường lại mỏ quặng này chúng ta mới lấy được cát tinh tinh vẫn, tông chủ được cứu rồi, Thần Đạo tông chúng ta nhất định sẽ vùng dậy!”

Vừa thốt ra câu này.

Hơn mười người Thần Đạo tông kích động không thôi, siết chặt nắm tay hưng phấn nhìn nhau!

Cả mỏ quặng đều chìm vào không khí mừng như điên.

Chính vào lúc này!

Trên trời đột nhiên tách ra gợn sóng, khí thế và vẻ lạnh lẽo khủng khiếp kéo đến khiến tất cả mọi người giật mình sắc mặt cứng đờ, trưởng lão dẫn đầu cũng hốt hoảng, vội vàng cất cát tinh tinh vẫn!

Nhóm người căng thẳng ngước mắt.

Chỉ thấy trên không tản ra vài vòng gợn sóng, mấy bóng dáng chậm rãi xuất hiện.

Vài ông lão bước ra trước.

Mấy người tóc bạc phơ tỏa ra hơi thở sâu không thể lường, bầu không khí xung quanh nồng đậm sức mạnh đại đạo, tùy tiện một người nào đó cũng có khí thế của nhân vật lớn.

Cho dù là vậy, đám ông lão này lại lễ độ nhường ra hai bên, hệt như tùy tùng.

Ngay sau đó.

Nam tử dung mạo tuấn tú đạp ra gợn sóng, dáng vẻ như một vị công tử vừa đến tuổi nhược quán, y phục cả người cao quý, chắp tay đứng yên nhìn xuống, quanh người tản ra quý khí không tầm thường.

Đôi mắt như trời sao từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ lạnh nhạt.

Môi mỏng khẽ hé mở, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.

“Giao cát tinh tinh vẫn ra.”

Cho dù không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, trong câu nói trầm ổn vẫn lộ ra ý lạnh không cho phép từ chối, như mệnh lệnh khiến người ta khó chịu, cộng thêm thái độ cao xa vời vợi, lần đầu gặp đã khiến người khác không thích.

Nhưng mà.

Nhóm người Thần Đạo tông không phải hạng tầm thường, tất nhiên sẽ không như đám thanh niên máu nóng làm việc theo cảm xúc.

Cho dù nhìn thấy người tới vênh váo tự đắc, bọn hắn cũng không tức giận lên tiếng.

Trưởng lão đứng đầu lại càng tinh vi, thấy người tới có khí thế như vậy, lại nghe đối phương vừa mở miệng đã đòi cát tinh tinh vẫn, tất nhiên đoán được bối cảnh của người đến rất mạnh.

Trầm ngâm vài giây, vội vàng bước lên ngóng nhìn hành lễ.

“Các hạ hữu lễ...”

“Chúng ta là người của Thần Đạo tông, cát tinh tinh vẫn liên quan đến tính mạng tông chủ, thật sự không thể nhường được, mong các hạ hiểu cho…”

Thái độ của trưởng lão không thể bắt bẻ được, cũng cực kì cung kính.

Nhưng nói được một nửa, một lão già trên không cười lạnh ra tiếng.

“Hừ.”

“Lưu công tử cất lời đã là vinh hạnh của các ngươi, nhanh chóng giao cát tinh tinh vẫn ra đây, chuyện này không đến phiên các ngươi từ chối!”

Mọi người nghe vậy sửng sốt, ánh mắt liên tiếp lóe lên vẻ giận dữ!

Cho dù ngoài miệng không dám tùy tiện lên tiếng, nhưng sắc mặt của nhóm người Thần Đạo tông càng thêm khó coi, không thể ngồi yên nhìn đám phách lối này ra vẻ, không ít người đã âm thầm siết chặt nắm đấm.

Muốn cướp đồ của người khác, còn bảo là vinh hạnh của người ta?

Thật sự là hiếp người quá đáng!

Sắc mặt của trưởng lão dẫn đầu cũng u ám hơn mấy phần, nhưng lại không dám lên tiếng đắc tội.

Ông ta sống ở thần địa nhiều năm, cùng vài người bạn tốt xây dựng Thần Đạo tông, tất nhiên biết rõ nơi này đầy rẫy nguy hiểm không cho phép bất cứ sơ suất nào, nói không chừng người nào đó đột nhiên xuất hiện lại là sự tồn tại chẳng thể trêu chọc!

Trầm ngâm vài giây, ông ta chỉ đành tiếp tục hành lễ thăm dò.

“Đây...”

“Cát tinh tinh vẫn rất quan trọng, nếu dễ dàng nhường lại tại hạ không thể ăn nói với đồng môn, không biết các hạ là...”