Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1852: Tặng quà trước khi đi (2)




Vừa muốn kiếm các loại rượu ngon phóng túng cuộc đời, cũng muốn tìm tri kỷ bạn tốt!

Hắn ta từng hưởng thụ vô số vinh quang và ái mộ, biết rất rõ dưới vầng hào quang khủng khiếp kia, muốn tìm được một người bằng hữu chân chính còn khó hơn lên trời.

Đã từng có nhiều lúc.

Hắn ta cũng muốn sống bình thường như Dịch Phong, đáng tiếc có vài chuyện trời đã định sẵn.

Bây giờ bất ngờ đạt được ước muốn.

Quy Vạn Hải cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng.

Đỉnh cao sinh ra chỗ dựa dối trá, cô đơn gặp được bạn tốt hiểu lòng người.

Có thể gặp được bạn tốt đến mức này trong lúc hải tộc hoang cổ cô độc, thật sự khiến người ta cảm thấy an ủi, tương lai nếu có cơ hội trở lại đỉnh cao, nhất định sẽ đưa Dịch huynh thưởng thức tiên nhưỡng trên đời!

Gọi vài tiên cơ đến sửa sạng y phục, Quy Vạn Hải lại lần nữa bước ra cửa phòng với dáng vẻ anh tuấn.

Chờ đến khi hắn ta đến hoa viên tầng cao nhất, Dịch Phong đã ở đó uống trà chờ đợi.

“Quy huynh, huynh dậy rồi à?”

“Uống trà sau tiệc rượu, không gì tuyệt hơn nữa.”

Nhìn thấy dụng cụ pha trà đã chuẩn bị xong, cho dù không phải Dịch Phong rót trà, Quy Vạn Hải cũng mỉm cười gật đầu, cuối cùng cảm nhận được thế nào là tình bạn chân thành.

Ngồi đối diện trò chuyện rất lâu.

Thấy cách ăn nói của Dịch Phong rất tự tại, hắn ta âm thầm hạ quyết tâm.

Gặp nhau chính là duyên phận.

Nếu đã là bạn tốt, không ngại tặng hắn tạo hóa, cũng coi như báo đáp buổi uống rượu sảng khoái hôm qua.

Nghĩ đến đây.

Quy Vạn Hải lấy từ tay áo ra một mảnh giáp xác dâng lên hai tay.

“Dịch huynh, chút đồ này cứ coi như làm chứng cho tình bạn giữa hai chúng ta.”

Đột ngột được người ta tặng quà, Dịch Phong có chút không phản ứng kịp.

Hắn còn chưa lên tiếng uyển chuyển từ chối, Quy Vạn Hải đã khuyên nhủ.

“Dịch huynh.”

“Quân tử qua lại nhạt như nước, huynh cứ nhận lấy món đồ này là được, ta có việc lớn phải rời đi, cứ coi như là món quà trước khi đi, tuyệt đối đừng từ chối.”

Miệng nói rất nhẹ nhàng, thực ra vật này vô cùng quý giá.

Đây là nhuyễn giáp mà Quy Vạn Hải đã thay ra khi còn nhỏ.

Vật này có huyết mạch tiên thiên khủng khiếp của hắn ta, còn có phù ấn đại đạo của hải chủ hỗ trợ, đủ để đảm bảo tính mạng cho Dịch Phong ở Vẫn Thần này.

Không nói rõ sự thật cũng là suy nghĩ cho Dịch Phong.

Vật này quá quý trọng, nếu nói rõ sợ rằng Dịch Phong sẽ không nhận, cho dù nhận sau này lỡ truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến nhiều người dòm ngó.

Quy Vạn Hải không phải hạng người tầm thường, tất cả lời nói hành động đều có ẩn ý sâu xa, với bằng hữu mà hắn ta coi trọng, lặng lẽ dâng tặng mới là thiện ý lớn nhất.

Nếu có duyên gặp lại, tương lai nói rõ thân phận sợ rằng không còn thoải mái như lúc này. Đây chính là sự bất đắc dĩ của con trai hải chủ, cũng là vận mệnh tôn quý hắn ta không thể trốn tránh.

Hắn ta càng muốn qua lại bình đẳng như vậy với Dịch Phong hơn, trò chuyện cười đùa như tu sĩ bình thường.

Dịch Phong không hay biết gì, chỉ cảm thấy người này có phong độ quân tử.

Đã nói đến đây rồi.

Hắn cũng không vòng vo nữa, nhận lấy giáp rùa nói lời cảm tạ.

Sau đó rộng rãi lấy bình rượu hồ lô còn lại, dâng lên hai tay.

Nhìn bình rượu hồ lô đưa đến, trong mắt Quy Vạn Hải càng thêm vui mừng, rõ ràng chỉ là nước rượu lại khiến hắn ta ngạc nhiên mừng rỡ như đạt được bảo vật, hai người nhìn nhau cười to, tình bạn không cần thiết phải nói thành lời nữa.

Hoang vực bắc mạc.

Mỏ quặng bận rộn khí thế ngất trời.

Một nhóm tu sĩ đi mất, lại có một nhóm Thần Đạo tông kéo đến, thoạt nhìn như đổi chủ nhưng thực tế không chút thay đổi, ký ức về uy thế của Dịch Phong vẫn còn như mới, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở lại, thần vệ Hắc Long giận dữ lại không dám nói, đành phải cố gắng đào khoáng.

Đúng là chủ quặng như nước chảy, thợ mỏ làm bằng sắt!

Mắt thấy thần vệ Hắc Long ra sức như thế, người của Thần Đạo tông vô cùng mừng rỡ, vừa canh chừng chặt chẽ mỏ quặng vừa kích động bàn tán.

“Thần vệ Hắc Long quả nhiên tài ba, trước nay chưa từng thấy tiến độ khai thác khoáng như vậy!”

“Đúng thế! Gần đây sản lượng vẫn thiết tăng mạnh, có thể nói là giá trị bất phàm!”

“Có được mỏ quặng như vậy đều nhờ Dịch tiền bối nâng đỡ, vị tiền bối này đại nghĩa giúp đỡ chúng ta, chắc là tu sĩ từ bên ngoài đến!”

“Ơn của tiền bối, trên dưới Thần Đạo tông tuyệt đối không dám quên!”

Nghe lời bàn tán nồng nhiệt này, trưởng lão dẫn đầu cũng vô cùng cảm khái.

Nhưng thấy mỏ quặng từ đầu đến cuối vẫn chưa có cát tinh tinh vẫn, sắc mặt ông ta cũng trở nên nghiêm trọng.

“Ơn của tiền bối, chúng ta tất nhiên sẽ luôn khắc ghi!”

“Chỉ là…liên tục mấy ngày khoáng sản khả quan, chỉ chưa từng thấy cát tinh tinh vẫn xuất hiện, chuyện này thật sự hơi kỳ lạ, theo lý mà nói chất lượng khoáng sản nơi này cực cao, phải có cát tinh tinh vẫn mới đúng chứ.”