Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1841: Phong thủy luân chuyển (2)




“Tiền bối tha tội, chúng ta mặc cho tiền bối xử lý!”

Ánh mắt Dịch Phong sửng sốt.

Nhìn mấy trăm người chân thành quỳ xuống, dường như đã sợ vỡ mật lại giống như có ý hối hận, khiến hắn hơi khó xử không biết phải “xử lý” thế nào mới tốt.

Giết hết?

Mấy kẻ này không phải ma tộc cũng đã nhận sai, hắn đâu phải đao phủ sao có thể tùy tiện giết người được.

Chần chừ một lúc lâu, Dịch Phong nhìn về phía nhóm tu sĩ.

“Chư vị, bọn hắn giao cho các vị giải quyết.”

Các tu sĩ nghe vậy ôm quyền, lập tức đưa ra không ít ý kiến.

“Dịch tiền bối, trong số bọn hắn có người đã nhiễm máu tươi của các đạo hữu khác, nợ máu phải trả bằng máu!”

“Tiền bối, tại hạ to gan đề nghị, để bọn hắn nếm mùi khai thác khoáng, trải nghiệm nỗi nhục chúng ta đã chịu!”

“Cách này rất tốt!”

Dịch Phong cũng tán thành, gật đầu đồng ý.

“Ừm, có lý!”

“Có thù thì báo thù, những kẻ khác sẽ khai thác khoáng thay các vị, chúng ta cứ thế chờ đối phương đến, chuẩn bị huyết chiến một trận!”

Sau khi Dịch Phong lên tiếng.

Tu sĩ ở hiện trường đồng loạt hành lễ, nhóm thần vệ Hắc Long cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Không lâu sau.

Nơi khai thác khoáng tiếp tục vang lên âm thanh lao động, chẳng qua địa vị đã đảo ngược.

Nhóm thần vệ Hắc Long chủ động phong ấn tu vi, giống hệt người bình thường cắn răng khai thác khoáng, ai nấy đều mệt đến mức thở hổn hển nhưng lại không dám lên tiếng oán trách.

Hết cách rồi, người ta ôm đùi lớn, bọn hắn chỉ đành nhận rõ tình hình, kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài.

Thân phận sĩ diện gì đó nào có quan trọng bằng tính mạng?

Nhóm tu sĩ hóa thành đội canh gác, sung sướng nhìn chằm chằm nơi khai thác khoáng.

Thỉnh thoảng có thần vệ Hắc Long muốn lười biếng, đột nhiên phát giác có ánh mắt phóng tới, giật mình nhanh nhẹn lấy lại tinh thần, điên cuồng vận chuyển khoáng thạch, ai nấy đều cực kì ra sức!

Sau lưng bọn hắn.

Các tu sĩ xây dựng chòi hóng mát, kẻ hung ác Dịch Phong đang thảnh thơi uống trà, không hề có biểu hiện sợ hãi khiến thần vệ Hắc Long hoảng hốt khiếp vía.

Rõ ràng là dáng vẻ nhàn nhã nhưng trong mắt bọn hắn lại khủng khiếp hơn đội trưởng gấp ngàn vạn lần!

Không lâu sau.

Tốc độ khai thác khoáng vượt xa khi trước, thần vệ Hắc Long đồng loạt hóa thân thành cỗ máy đào bới!

Sườn đồi Cổ thành.

Trời xanh vạn dặm không mây, chỉ có ánh mặt trời xán lạn rơi xuống, cổ thành được soi rọi sáng rỡ, trong đại điện ở lầu cao lại càng rực rỡ hơn, lại là một ngày trời trong dường như mọi chuyện vẫn yên tĩnh như thường giống thời tiết.

Trong đại điện xa hoa.

Diêu Thiên Cơ xử lý xong chính vụ, đang cùng nhóm thuộc hạ nhàn nhã hưởng thụ như thường lệ, uống rượu trò chuyện, gương mặt mang theo vẻ vượt trội trời sinh.

Cho dù thảnh thơi như thế, trong mắt mọi người cũng khó che giấu vẻ kính sợ, tuyệt đối không dám tùy ý làm càn.

Mãi đến khi Diêu Thiên Cơ tùy tiện hỏi một câu, đại điện lập tức yên tĩnh lại.

“Nơi khai thác khoáng mới ở hoang vực bắc mạc tiến triển thế nào rồi? Đám tiện dân ngoại giới mới đến có phục tùng quản lý không?”

Cho dù nghe qua như chỉ tùy ý hỏi thăm.

Nhưng những kẻ mạnh ngồi xung quanh đều nghiêm túc, không ai dám lên tiếng làm phiền, có cảm giác căng thẳng gần vua như gần cọp.

Một người trung niên mặc giáp đen đứng dậy hành lễ, ánh mắt tràn ngập vẻ cung kính.

“Đại nhân minh giám.”

“Theo khẩu dụ của ngài, để tránh các thế lực khác biết mỏ khoáng mới, tuyệt đối không hề tiết lộ tin tức của khu khai thác khoáng hoang vực bắc mạc, có đội trưởng Hồ canh giữ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”

“Tu vi của đội trưởng Hồ không tầm thường, làm việc cực kì trầm ổn, bất kể tình thế hay tầm nhìn đều không phải người bình thường có thể sánh được, quản lý đám dân đen ngoại giới tuyệt đối không phải chuyện gì khó!”

“Cho dù đã phong tỏa hoang vực bắc mạc chúng ta không biết tình hình cụ thể, nhưng xem xét tinh đồ của thiên tinh gần đây sản lượng khoáng tăng mạnh, tiến độ khai thác sản lượng khoáng rất khả quan, thuộc hạ chưa từng thấy tiến độ khai thác khủng khiếp như vậy, đội trưởng Hồ đúng là có cách quản lý!”

Sau khi nói xong.

Người đó lấy một dụng cụ nhỏ bé tinh xảo từ trong túi áo ra, cấu trúc tinh vi phức tạp hiếm có trên đời, pháp trận giăng đầy xung quanh vô cùng cao thâm, sau khi dụng cụ này dần dần được mở ra từng ánh sao tụ lại thành một bức tranh.

Giữa đại điện

Một nửa địa hình do ánh sáng tụ thành đã trở nên ảm đạm, vừa khéo chứng thực những gì người này đã nói, xung quanh kinh ngạc bàn tán không ngớt!

“A...”

“Thật sự là tiến độ khai thác kinh người!”

“Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tốc độ khai thác khoáng của đám dân đen ngoại giới lần này vượt qua cả mấy tháng của những năm trước, đúng là khiến người ta chấn động!”

“Đội trưởng Hồ quả nhiên có tài, chúng ta không theo kịp!”

Sau khi toàn trường chấn động khen thưởng, ánh mắt của Diêu Thiên Cơ cũng lóe sáng.