Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1842: Kẻ lợi hại đến rồi




Nhìn chằm chằm tinh đồ rất lâu.

Trên mặt hắn ta cũng hiếm khi để lộ ý cười khen ngợi.

“Rất tốt, quả thật rất tốt.”

“Hiếm khi được tiến độ khai thác khoáng thế này, Hồ Đào đúng là có cách trị, đám tiện dân ngoại giới lần này cũng coi như có ích, không uổng hôm đó ban ơn cho bọn chúng đặt chân lên Vẫn Thần!”

“Đây nhất định là ý trời, là ông trời mang đến khoáng sản kinh người cho thần vệ Hắc Long chúng ta!”

Diêu Thiên Cơ vừa nói xong, không khí trong đại điện trở nên cực kì náo nhiệt.

Ai nấy nhìn nhau tươi cười trò chuyện, tiếng sợ hãi thán phục phụ họa vang lên không ngớt, gần như có thể dự đoán được sản lượng của nơi khai thác sẽ kinh khủng đến mức nào, nếu truyền ra ngoài đủ để khiến bất kỳ thế lực nào cũng phải ganh ghét!

Chính vào thời khắc vui vẻ hiếm hoi này, Diêu Thiên Cơ rộng rãi phất tay.

“Chuyện này chư vị đều có công!”

“Nếu hoang vực bắc mạc có tiến độ khả quan như vậy cũng không cần phải quan tâm nữa, cứ giao mọi chuyện cho Hồ Đào xử lý là được, bổn tọa rất coi trọng hắn ta.”

“Trọng điểm kế tiếp chính là điều tra việc hải thú hoang cổ di dời, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu, các vị tuyệt đối không được sơ suất, nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra nội tình đáng sợ nào gây ra cảnh tượng bất thường đến vậy!”

Mọi người trong đại điện đồng loạt hành lễ, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc!

“Tuân lệnh đại nhân!”

Chớp mắt đã qua nửa năm.

Hoang vực bắc mạc cách xa hàng trăm triệu dặm.

Trước nơi khai thác khoáng dưới chân núi.

Dịch Phong nằm trong chòi nghỉ mát, mắt thấy đã đến mùa thu, trà xanh cũng đổi sang hồng trà, chòi nghỉ mát cũng sửa hết mấy lần, bây giờ cũng ra hình ra dạng, nhưng hắn vẫn không chờ được tinh nhuệ kéo tới.

Từ xa nhìn mọi người lao động, vẻ mặt chết lặng và bất đắc dĩ.

Cứ tiếp tục như vậy.

Hắn thật sự sẽ trở thành đại đội trưởng giám sát công trình mất.

Tinh nhuệ đã nói đâu?

Tại sao lâu như vậy không thấy động tĩnh gì cả, lẽ nào quá xa nên lạc đường?

Ngẩng đầu nhìn trời, vẫn hoang vắng như cũ.

Lâu lắc ngay cả con chim cũng chẳng thấy, càng đừng nhắc đến có bóng người xuất hiện.

Dịch Phong càng lúc càng cảm thấy buồn bực.

Ai mà ngờ sự việc lại trở nên như thế, vốn dĩ là một trận huyết chiến đập phá sung sướng, kết quả nửa năm cũng không thấy ai đến!

Mẹ nó chứ!

Giờ thì hay rồi, làm cho hắn cưỡi hổ khó xuống!

Lẽ nào phải đợi tiếp?

Ai mà biết ngày tháng năm nào tinh nhuệ mới đến.

Nhưng nếu cứ đi cho xong?

Ở nơi xa lạ này, hắn không có phương hướng, dẫn theo nhóm tu sĩ đi lung tung, nói không chừng ngay cả một đối thủ ra hồn cũng không gặp được.

Cho dù muốn thăm dò tình báo kết quả đám tiểu binh đào khoáng đều là chân sai vặt, tùy tiện hỏi hai câu đã sợ đến mức dập đầu như giã tỏi, cái gì cũng không biết.

Khó tin hơn là mỗi khi hỏi xong một người, những kẻ khác đào khoáng lại càng thêm mạnh mẽ, như thể hắn rất đáng sợ...

Dịch Phong càng nhìn càng bất lực.

Mang tâm trạng muốn thử xem sao, vừa liếc nhìn một tên vệ sĩ đen nhẻm.

Mẹ nó chỉ một ánh mắt thôi!

Vệ sĩ đen nhẻm kia trực tiếp hóa thành chuột chũi, mạnh mẽ đục mỏ quặng, không lâu sau cả người chui vào bên trong...

“Vù...”

Một luồng khói bụi mang theo tiếng gió thổi qua, Dịch Phong nhìn ra xa với vẻ hỗn loạn.

Bỏ đi...

Còn hỏi cái rắm.

Nếu còn hỏi thêm nữa, không biết sẽ bị dọa thành thế nào.

Đời người thật đúng là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

Chính vào lúc Dịch Phong bất lực nằm trên ghế dài than thở, mấy bóng đen từ xa bay đến.

Lâm Nhược Vi và Trình Ngữ Huân dẫn đầu, vẻ mặt nghiêm nghị hành lễ.

“Tiền bối!”

“Ngoài mỏ quặng có một nhóm người đến, xem ra rất lợi hại!”

Hửm?

Cuối cùng tinh nhuệ đã đến!?

Không dễ dàng mà, đại bảo kiếm đợi đến sắp rỉ sét rồi!

Dịch Phong vừa nghe câu này, lập tức lên tinh thần.

Vỗ đùi đứng dậy lên tiếng trước!

“Nhanh nhanh nhanh! Mau đưa ta xem thử!”

Cùng lúc khi Dịch Phong lên tiếng.

Bên ngoài mỏ quặng đã có rất nhiều bóng người đứng đó, toát ra hơi thở khủng khiếp, so với nhóm thần vệ Hắc Long khi trước chỉ mạnh chứ không yếu, nhưng y phục hỗn loạn rất giống tán tu.

Cho dù như vậy, hơi thở của họ cũng cao thâm khó dò, nói chuyện rất bình tĩnh.

Người dẫn đầu nhìn về mỏ quặng phía xa, trong mắt lộ vẻ hung ác!

“Không ngờ thần vệ Hắc Long đã duỗi tay đến đây, thiên khoáng phong phú như thế cũng bị bọn hắn phát hiện, đúng là thủ đoạn phi phàm!”

Mấy ông lão phía sau liên tục gật đầu, ánh mắt cực kì nghiêm nghị.

“Hứa trưởng lão nói phải, thần vệ Hắc Long âm thầm có động tác lớn như thế lại hiếm có ai phát giác, thủ đoạn và thực lực bậc này người tầm thường không thể có được.”

“Đúng thế. Có thể nắm chặt nơi này còn che giấu mỏ quặng vững chắc đến thế, chắc chắn phải là cấp bậc đại đội trưởng trong nhóm thần vệ Hắc Long.”