Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1840: Phong thủy luân chuyển




Thực lực của Vẫn Thần đâu thể nào đều vô dụng được?

Ngay từ lúc bắt đầu trận, đấu này đã nằm trong kế hoạch của Dịch Phong.

Thấy Dịch Phong đáp xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Các tu sĩ vây quanh càng thêm thán phục, kính phục phong độ trầm ổn của vị tiền bối này không thôi, liên tục ôm quyền tạ ơn, trong mắt tràn ngập vẻ tôn kính!

Chậc chậc.

Cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng!

Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu ra tại sao hôm đó Dịch Phong lại làm việc không hợp lý như vậy, thậm chí dám ngó lơ luật lệ nghiêm ngặt của thuyền cổ còn tự vượt biển lớn.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả luật lệ và nguy hiểm đều là mây khói!

Ngay cả nhóm người Lâm Nhược Vi có bối cảnh không tầm thường cũng tràn ngập thán phục hành lễ.

“Tiền bối trượng nghĩa, chúng ta hổ thẹn...”

Chiến thuật của Dịch Phong là khiêm tốn đáp lễ, thuận tiện đuổi đám người này đi.

“Chư vị không cần đa lễ.”

“Bây giờ không còn ai quản lý các vị nữa, nếu các vị có thể rời khỏi thì nhanh đi đi.”

Dù sao cũng đập phá chỗ người ta, nếu đoán không nhầm sắp tới hẳn sẽ có chi viện mạnh kéo đến, Dịch Phong không kiêng kỵ gì chỉ chờ đối phương tìm đến, mặc kệ sống chết cứ giết thôi nhưng tuyệt đối không thể liên lụy người khác.

Lời khuyên của hắn vừa vang lên, nhóm tu sĩ mặt mũi lấm lem bắt đầu nhìn nhau.

“Đây…”

“Tiền bối! Đội trưởng kia đã chết, phong ấn tu vi của tại hạ cũng được giải trừ, cho dù tu vi không tốt, ít nhiều cũng có chút trợ lực!”

“Nói rất đúng! Tiền bối có thể đại nghĩa trợ giúp chúng ta, sao chúng ta chỉ lo bỏ trốn một mình được?”

“Đều là người ở bên ngoài nên đoàn kết một lòng!”

“Đúng! Chúng ta đông người như vậy, còn có tiền bối trấn áp, nếu đã ra tay cứ dứt khoát liều một phen!”

Các tu sĩ không ngừng hét lớn, dường như đã bị trận chiến ban nãy kích thích nhiệt huyết.

Chỉ trong chớp mắt.

Dịch Phong bị đám người đen nhẻm bao quanh, có cảm giác như bang chủ cái bang.

Hắn thật sự cạn lời.

Tuy mấy người này có lòng tốt nhưng sao lại ngoan cố đến thế, hắn muốn chết bọn họ lại định chôn cùng, người tu tiên đều trượng nghĩa như vậy à?

Sao lần nào cũng không khuyên được thế!

Làm ơn đi.

Đều là người tu tiên hơn ngàn vạn năm rồi, chúng ta lý trí chút có được không!

Thấy nhóm người dâng lên ý chí chiến đấu, Dịch Phong chỉ đành xụ mặt nghiêm túc khuyên ngăn.

“Chư vị!”

“Thật không dám giấu, sắp tới có lẽ sẽ có đại chiến ta cũng khó lòng nắm chắc phần thắng, ở lại đây dữ nhiều lành ít nói không chừng tinh nhuệ của thần vệ Hắc Long sẽ kéo đến, có thể gọi là thập tử nhất sinh!”

“Tình nghĩa của chư vị, Dịch Phong ta cảm kích không thôi, nhưng vẫn mong hãy sớm rời khỏi đây, sau này chúng ta gặp lại!”

Lời khuyên vừa thốt ra, tu sĩ xung quanh càng thêm kích động!

Vài ông lão vén tay áo ngay tại chỗ!

“Dịch tiền bối nói lời ấy sai rồi! Chúng ta chịu sỉ nhục cực lớn, bây giờ tu vi hồi phục cũng không cần nhẫn nhịn nữa, cho dù không phải đối thủ cũng quyết cùng tiến cùng lùi cùng chung sống chết với ngài!”

“Đúng vậy! Chúng ta đều là tu sĩ đến từ bên ngoài, đến Vẫn Thần tuyệt đối không phải kéo dài hơi tàn, chi bằng liều mạng!”

“Đi về đều phải chiến đấu, chẳng bằng đánh một trận thoải mái, mẹ nó đánh chết đám tinh nhuệ kia!”

“Tu sĩ chúng ta, sợ gì chiến đấu!”

Ngay cả Lâm Nhược Vi cũng cắn răng bước lên hành lễ.

“Tiền bối, chúng ta nguyện cùng tiến cùng lui với ngài, chuyện này không cần nói thêm nữa! Trước đây chúng ta chịu tủi nhục, không ít người sợ hãi tâm cảnh đã gợn sóng, lúc này nếu còn khiếp sợ không đánh nữa, sau này tu vi cũng khó lòng đến đại đạo.”

Thấy dáng vẻ nhiệt huyết sôi sục của nhóm người, Dịch Phong bất lực bĩu môi.

“Đây...được rồi.”

Bản thân hắn muốn cược một phen, mọi người cũng có suy nghĩ đó, nếu đã phân rõ lợi hại, trong lòng cũng tự hiểu, muốn lựa chọn thế nào hắn cũng không miễn cưỡng được.

Bất đắc dĩ ngước mắt cảm khái, Dịch Phong phát hiện vậy mà đám thần vệ Hắc Long vẫn đứng cứng ngắc giữa trời.

Chớp mắt, thốt ra câu hỏi khó hiểu.

“Ơ? Sao các ngươi còn chưa chạy?”

Lúc hỏi ra câu này giọng điệu còn tùy ý hơn đội trưởng hôm đó, hơn nữa tràn đầy vẻ tự tin kinh người, lập tức khiến trái tim của tất cả mọi người run rẩy.

A...

Hơn trăm thần vệ Hắc Long còn lại hít khí lạnh!

Kẻ hung ác!

Quả nhiên là kẻ hung ác!

Có thể giết chết đội trưởng chỉ bằng một kiếm, còn có thể hỏi ra câu giết người moi tim như vậy, tu vi và thủ đoạn của người này chắc chắn rất khủng khiếp, trong mắt đối phương sợ là bọn hắn còn không bằng con kiến!

Thật đúng là phong thủy luân chuyển, giờ con kiến lại chính là bọn hắn.

Chạy?

Câu hỏi này thật sự chọc tức người ta!

Bọn hắn không phải kẻ ngốc!

Nếu có thể chạy sao còn dừng lại nơi này?

Thần vệ Hắc Long vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, cho dù bị câu hỏi kia khiến cho lòng dạ uất nghẹn cũng chẳng dám để lộ chút khác thường nào, lập tức đáp xuống quỳ lạy, ngoan ngoãn hành lễ nhận tội!