Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1826: Nghi ngờ cuộc đời




“Xem ra là ta nhìn nhầm.”

“Người này thật sự có chút thú vị.”

Nghe lời khen ngợ như thế, tiểu nha hoàn kinh ngạc gật đầu.

Trong đầu dần dần khắc sâu bóng người hung ác cưỡi ốc sên kia.

Dịch Phong đợi một lúc lâu, từ đầu đến cuối không hề gặp đội chấp pháp gì đó.

Sau khi buồn bực trôi qua.

Ngây ngốc ở trên thuyền cũng lười biếng chẳng có gì làm, hắn chỉ đành tiếp tục cưỡi Mạn Mạn tiến về trước, tìm kiếm hải thú đáng sợ trong tryền thuyết thử vận may xem sao.

Biết đâu sẽ được ông trời chiếu cố.

Bay trên mặt biển khoảng nửa ngày, Dịch Phong “tóc vuốt ngược” không biết đã chém biết bao hải thú, mắt thấy đánh bắt biển lớn có hơi nhàm chán, cuối cùng trước mắt sáng lên!

“Cái tên này được đấy...”

“Hải thú này to như vậy, chắc chắn sẽ là một tốp mạnh!”

Trông thấy yêu quái bạch tuộc to cỡ hòn đảo đang vung vẩy xúc tu gây ra sóng to gió lớn, vẻ mặt Dịch Phong háo hức kích động, rút bảo kiếm thân yêu đời đầu của mình ra!

“Soạt!”

Lướt sóng nhảy lên, Dịch Phong cầm kiếm lao thẳng về phía yêu quái bạch tuộc cách xa vạn trượng!

Yêu quái bạch tuộc dường như cũng lưu ý đến Dịch Phong, gầm thét vung vẩy xúc tu, xúc tu vạn trượng đè xuống trước mặt, như thể tòa nhà lớn đổ ập xuống khiến cuồng phong gào thét trên mặt biển.

Dịch Phong đã không còn sợ hãi từ lâu, đối đầu bằng một nhát kiếm chẻ dọc!

“Vù!”

Một tiếng gọn gàng dứt khoát.

Xúc tua tách làm hai, rơi xuống biển nhấc lên gợn sóng!

Bạch tuộc hoảng hốt trợn to mắt, bùng nổ tiếng la hét chấn động bầu trời, cơ thể khổng lỗ ngã sang hai bên, lại là một đợt sóng khủng khiếp!

“Rào rào!”

Mặt biển như thiên tai rít gào, Dịch Phong bình tĩnh đứng lơ lửng giữa trời.

Ài, lại là một kẻ vô dụng.

Nhìn quái vật khổng lồ chìm vào biển sâu, biển lớn dần dần gió yên sóng lặng, lòng hắn cũng không có quá nhiều gợn sóng, đã có chút tê dại với chuyệt bổ dưa cắt rau này rồi…

Chút hi vọng nhỏ nhoi lại lần nữa bị dập tắt.

Dịch Phong đã trải qua quá nhiều sự việc tương tự, bây giờ trở nên tẻ nhạt vô vị, có lẽ đây là cảm giác cô độc của kẻ mạnh, may mà có thêm chút kinh nghiệm, cũng coi như an ủi.

Rơi xuống người Mạn Mạn, Dịch Phong cất bảo kiếm.

“Đi thôi.”

Dường như Mạn Mạn càng thêm bình tĩnh, miệng còn không thèm phun bong bóng, “vút” một tiếng bay xa đến chân trời!

Cả đoạn đường lướt đi trên biển lớn, chớp mắt lại qua mấy ngày.

Dịch Phong tuân theo nguyên tắc “cứ làm thôi”, không biết đã chém bao nhiêu hải quái, mẹ nó toàn là thứ nhìn thì ổn mà không xài được, còn là một tốp khó ăn, hắn cũng gầy đi mấy kí!

Nhưng Dịch Phong cũng không oán trách quá nhiều, hắn đã quen với cảm giác bất đắc dĩ của kẻ mạnh rồi.

Dù sao.

Trải qua nhiều chuyện như thế hắn biết tu vi của mình khá mạnh, không phải thứ đồ chơi nào đó cũng có thể uy hiếp được hắn, tìm kiếm càng thêm khó khăn.

Mắt thấy thủy quái hắn gặp được tuy có chút mập rỗng, nhưng hình như ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Đây chính là hi vọng!

Chỉ cần tiếp tục tiến về trước, nói không chừng sẽ có thể gặp được hải quái cực mạnh!

Dịch Phong nhìn Mạn Mạn, trong mắt có sự mong đợi nhàn nhạt.

“Mạn Mạn, chúng ta nhất định sẽ gặp nguy hiểm, đúng không?”

Cuối cùng Mạn Mạn đã phun bong bóng.

“Ùng ục...”

Thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, mắt cá chết trợn đến mức có hơi qua loa, dường như đang trả lời đồng thời cũng tiếp tục tiến về trước, thuyền cổ Vẫn Tinh đã sớm bị vứt lại phía sau không còn bóng dáng!

Cùng lúc này.

Trên thuyền cổ Vẫn Tinh, tất cả hành khách đều bị triệu tập hiện thân, hành lang vài tầng trên dưới, bóng người đứng yên ở đó, ánh mắt tập trung về phía đầu thuyền.

Chờ đợi vài giây.

Đội trưởng chấp pháp cất bước giẫm lên gợn sóng hư không, sắc mặt nghiêm túc.

“Chư vị.”

“Sắp đến trung tâm biển lớn, phía trước chắc chắn sẽ xuất hiện hải thú hoang cổ, đối mặt với sinh linh đáng sợ bậc này chỉ dựa vào mỗi thuyền cổ Vẫn Tinh cũng khó lòng bảo vệ được, chư vị nhất định phải lên tinh thần, ứng phó với tất cả nguy hiểm có thể xảy ra trong tương lai!”

Lời này vừa thốt ra, toàn thể xôn xao!

Cho dù là trong nhóm khách quý ở tầng cao nhất, cũng tràn ngập âm thanh hoảng sợ.

Nha hoàn đến gần Lâm Nhược Vi, vẻ mặt căng thẳng!

“Tiểu thư!”

“Chẳng phải nói thuyền cổ Vẫn Tinh là vật chí bảo, có thể chống đỡ mọi tai ương sao? Tại sao muốn chúng ta phải tự mình ứng phó với hải thú hoang cổ, vậy phải làm sao mới được?”

Tuy ánh mắt Lâm Nhược Vi lộ vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn vững giọng an ủi như cũ.

“Trong truyền thuyết hải thú hoang cổ sở hữu tuổi thọ mà những sinh linh khác không thể so sánh nổi, không biết chiến lực đã đạt đến mức nào, thuyền cổ Vẫn Tinh khó lòng chống đỡ cũng là chuyện có thể thông cảm được.”

“Nếu không ngươi tưởng cách nói “ngàn vạn hiểm nguy” mới đến được Vẫn Thần từ đâu mà có?”