Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1825: Nhìn nhầm rồi (2)




Chuyện này thật sự rất khó tin!

Một người.

Vượt biển chẳng chút thương tích, ngay cả trời phạt cũng không làm gì được hắn, trước giờ chưa từng nghe qua chuyện như thế, quá khó tin!

Đây còn là người sao?!

Đáng giận hơn người này lại là Dịch Phong kẻ ngớ ngẩn mà gã xem thường nhất!

Đáng ghét!

Tam quan bị chấn động vỡ nát như thủy tinh trong chớp mắt, đạo tâm của Đào Thiển Hải cũng sắp sụp đổ!

Gào rống khiến toàn trường nhìn chăm chú.

Dịch Phong cũng chú ý đến tên đầu heo chen lên nhóm người.

Ồn ào duỗi tay chất vấn, nước bọt rớt xuống tầng đáy boong thuyền, cho dù gặp lại lần nữa, vẫn khiến người ta chán ghét như thế!

Vốn chỉ định hỏi thăm chút tin tức.

Khi trông thấy vẻ mặt xấu xí của tên gian thương, Dịch Phong lập tức cảm thấy phiền chán!

Bay lên thuyền xách gã lên!

Chỉ nghe “vút” một tiếng xẹt ngang đường chân trời, ngay sau đó là tiếng nước bắn tung tóe!

Sau khi hai âm thanh quen thuộc trôi qua.

Gian thương mập lại lần nữa rơi xuống nước, khiến vô số quần chúng ăn dưa sững sờ!

Quần chúng kinh ngạc kính trọng tránh xa, không còn dám lên tiếng bình luận về hành vi của kẻ hung ác Dịch Phong nữa, nhưng trong lòng cũng biết lần này chắc chắn sẽ gây họa lớn!

Vậy mà toàn trường yên ắng một lúc lâu, không một chút động tĩnh.

Người qua đường chẳng hiểu ra sao, chỉ biết nhìn nhau.

Dịch Phong chờ mãi cũng thấy buồn bực.

Chẳng phải đã nói.

Đánh nhau trên thuyền cổ, nặng thì người chết đạo mất sao?

Hắn đã ra tay lần thứ ba, hẳn đã đủ “nặng” lắm rồi.

Sao chờ nãy giờ vẫn không thấy ai?

Nương theo ánh mắt vài người nhìn ra xa.

Trong căn phòng yên tĩnh của đội chấp pháp phía trước thuyền cổ, chỉ thấy truyền ra tiếng ca múa tao nhã.

Ngay lập tức.

Bóng người đen nghịt ngơ ngác đứng bất động, nhìn Dịch Phong với vẻ không hiểu gì cả chỉ biết rất lợi hại, cho dù khó xác định nguyên nhân cụ thể nhưng rõ ràng cũng có thêm vài phần kính sợ.

Trong phòng.

Nghe thuộc hạ bẩm báo, đội trưởng chấp pháp thản nhiên phất tay.

“Bỏ đi.”

“Trách nhiệm của chúng ta quan trọng, sao có thể lãng phí sức lực vào mấy chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi được? Không cần để ý chuyện này nữa, bảo vệ thuyền cổ yên ổn mới là chuyện chính.”

Nhóm thủ hạ nghe vậy sửng sốt, lặng lẽ nhìn nhau.

Những người này có thể trở thành hộ vệ thuyền cổ tuyệt đối không phải hạng tầm thường, ngàn vạn năm nay đã từng gặp qua không biết bao nhiêu nhân vật, tất nhiên hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế.

Đội trưởng nghiêm minh đến mức nào, sao có thể lười biếng chậm trễ như vậy?

Đào Thiển Hải đục nước béo cò nhiều năm qua khiến người ta phiền chán từ lâu, thật sự không đáng để lãng phí sức lực vì loại người này, hơn nữa người xa lạ có thể vượt biển lớn kia lại rất lợi hại, xảy ra xung đột vì chút chuyện nhỏ này sẽ mất nhiều hơn được.

Chuyện gì cũng lấy kẻ mạnh làm đầu.

Chuyện lòng vòng hôm nay đã có kết luận, nhắm một mắt mới là thượng sách.

Đội viên chấp pháp nhìn nhau một lúc lộ vẻ hiểu rõ.

Đồng loạt nâng ly.

“Đội trưởng anh minh!”

Đội trưởng chấp pháp thản nhiên gật đầu, nâng ly đáp lại.

“Trước mắt tạm thời không có chuyện gì lớn, các ngươi có thể nghỉ ngơi, nhưng cũng không thể mê rượu, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!”

Sau khi tiếng nhạc vang vọng, thuyền cổ tăng tốc vượt biển.

Gian thương mập bị ném lại trong sóng biển xa xôi, vùng vẫy la hét rất lâu, cuối cùng không thấy có ai ra tay, phát giác thuyền cổ chạy xa, dần dần cảm thấy sự việc không ổn, sốt ruột gào thét hèn mọn!

“Cứu mạng! Đại nhân cứu mạng!”

“Ta cũng là hành khách của thuyền cổ, đại nhân không thể thấy chết mà không cứu! Dù không truy cứu tội của tiểu tử kia, ta cũng không để ý đâu!”

Nhưng bất kể gã có la hét điên cuồng đuổi theo thế nào, thuyền cổ khổng lồ vẫn càng lúc càng đi xa!

Ánh mắt gian thương mập tràn ngập kinh hoảng.

Liều mạng ngưng tụ tu vi, điên cuồng bơi lội đuổi theo con thuyền trên mặt biển!

Cuối cùng...

Kinh động đến cự ảnh dưới biển sâu, miệng lớn như chậu máu rợp trời nổi lên mặt nước, nuốt gã và vô số nước biển vào trong!

Cho dù cách xa mấy trăm dặm ngoài kia.

Cảnh tượng đáng sợ kia cũng khiến không ít hành khách trông thấy đổ mồ hôi lạnh, ngay cả tiểu nha hoàn trên tầng cao nhất cũng hoảng hốt biến sắc!

“Tiểu thư!”

“Thương nhân kia lại bị ném xuống biển lần nữa, đội chấp pháp không cứu bị thú khổng lồ nuốt chửng, vùng biển này đáng sợ quá!”

Lâm Nhược Vi nghe vậy ngước mắt.

“Có chuyện này sao?”

“Ngươi bình tĩnh, kể lại chuyện này một cách tỉ mỉ.”

Nha hoàn vội vàng đóng cửa sổ, đến gần bàn trà căng thẳng kể lại.

Nghe xong quá trình.

Trong mắt Lâm Nhược Vi lóe lên vẻ khác lạ, dung nhan xinh đẹp cũng hiện lên nét kinh ngạc.

“Người này có thể trở về từ trời phạt biển cả, tu vi quả thật rất lợi hại!”

“Khó trách ngay cả đội chấp pháp cũng phá lệ khoan dung hắn, loại người hung ác sát phạt quyết đoán như vậy, khiêm tốn đến nay mới để lộ một ít tu vi, tâm cảnh và tác phong như thế sau này đến Vẫn Thần có lẽ sẽ có một nơi dừng chân.”