Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1827: Nghi ngờ cuộc đời (2)




“Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có thể tự lo chu toàn cho chính mình.”

“Ngọc Nhi, nhanh chóng chuẩn bị tất cả pháp trận và pháp bảo, để ứng phó với hải thú hoang cổ sắp xuất hiện!”

Tiểu nha hoàn bị dọa cho biến sắc, vội vàng đáp lời trở về phòng!

Ngay cả họ cũng căng thẳng như vậy, tu sĩ ở tầng thấp nhất của thuyền cổ đã nổ tung!

“Cái gì!?”

“Vậy mà thuyền cổ Vẫn Tinh cũng khó lòng chống đỡ? Thế thì một khi hải thú hoang cổ xuất hiện, chúng ta phải tự ứng phó, chẳng phải bảo chúng ta tự sinh tự diệt sao?”

“Chẳng phải nói ngồi thuyền cổ Vẫn Tinh, sẽ có thể đến Vẫn Thần sao!?”

“Lúc trước tôi nghe một người phú thương nói, gã đã đến Vẫn Thần vài lần, chỉ cần ngồi thuyền cổ sẽ đến nơi an toàn, đến Vẫn Thần như đi thăm người thân bằng hữu phương xa, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, sao sự việc lại trở nên như vậy?”

“Nhất định là đội chấp pháp nhân cơ hội hù dọa chúng ta, muốn chiếm lợi trong đó!”

“Đường đường là đội chấp pháp, vậy mà ỷ mạnh hiếp yếu!”

“Vô sỉ!”

Tiếng nghi ngờ dần dần vang lên, tu sĩ hoảng sợ chỉ kiếm vào đội chấp pháp!"

Tu sĩ có thể ngồi trên thuyền cổ, không ai là chưa từng trải qua ngàn vạn năm tích lũy, cả đời khổ tu mới đi được đến bước đường hôm nay, nghe thấy sắp gặp nạn lớn không một ai có thể bình thản!

Mắt thấy cục diện sắp mất khống chế!

Sắc mặt đội trưởng đội chấp pháp lạnh nhạt, rủ mắt nhìn về phía kẻ cầm đầu.

“Bổn tọa cùng ở thuyền cổ với các ngươi, tất nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực ứng phó hải thú, tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ mưu lợi gì, tất cả những gì ta nói đều là sự thật, ngàn vạn năm nay hiếm có người đến được Vẫn Thần.”

“Ngươi nghe thấy ai nói chỉ cần ngồi thuyền cổ sẽ thuận lợi đến nơi?”

Ánh mắt kẻ cầm đầu ngơ ngác, siết chặt kiếm trong tay cắn răng hỏi ngược lại.

“Ta nghe một vị phú thương tên Đào Thiển Hải nói, chúng ta đều từng nghe chính miệng gã nói, ngươi muốn thế nào?”

Đào Thiển Hải?

Nghe cái tên quen thuộc, đội trưởng chấp pháp khinh thường cười lạnh.

“Hừ.”

“Thứ thất bại chỉ biết dựa vào lừa gạt để đột phá tu vi, cũng dám ăn nói ngông cuồng đã từng đến Vẫn Thần? Bản thân gã đã chôn thây dưới biển rồi, lẽ nào ngươi không biết sao?”

Lời này vừa thốt ra.

Không ít người kinh ngạc kề tai nhau thì thầm, kẻ đứng đầu đột ngột biến sắc!

“Vừa nãy người rơi xuống biển là Đào Thiển Hải?”

“Chuyện này...”

“Người này là tên lừa gạt?!”

“Đáng ghét! Mười triệu tiên tinh của ta!”

Sau đó kẻ cầm đầu sắc mặt trắng bệch lùi lại, sóng gió xung quanh chớp mắt tĩnh lặng.

Đội trưởng chấp pháp rủ mắt quan sát toàn trường.

“Chư vị.”

“Đại kiếp sắp tới, mong hãy tự biết lấy mình, nếu may mắn đến được Vẫn Thần, đừng quên nâng đỡ hậu bối đồng đạo!”

Sau khi ôm quyền nói xong.

Bóng dáng đội trưởng chấp pháp biến mất, thần kinh của tất cả mọi người ngay lập tức căng chặt!

Nhất thời.

Gần như tất cả tu sĩ đều chuẩn bị pháp bảo giữ mạng, không ngớt bày bố từng tầng pháp trận phòng ngự, thậm chí có người ngồi đó ra giá, mua bán các loại bảo vật hộ thân, toàn bộ mọi người trên thuyền cổ đều cảm thấy bất an!

Nhưng mà.

Đã trôi qua một tháng.

Hành khách thuyền cổ căng thẳng, từ đầu đến cuối chưa từng gặp cái gọi là hải thú hoang cổ, nhiều nhất cũng chỉ có vài hải thủ tầm thường lọt vào mắt, khác một trời một vực với những gì được nghe thấy.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ, bất đắc dĩ chỉ đành mời đội trưởng chấp pháp.

Nhìn mặt biển trời trong gió nhẹ.

Đội trưởng chấp pháp cũng cau chặt mày, nghi ngờ cuộc đời nghẹn ra một câu thoái thác.

“Có lẽ...”

“Ông trời phù hộ chúng ta, mới có thể tạm thời bình yên vô sự.”

Hả?

Ông trời phù hộ?

Mẹ nó chứ, lừa gạt ai vậy!

Hành khách trên thuyền cổ không phải đèn cạn dầu, đối với cách nói may mắn và cơ duyên lớn, tất nhiên đều có phán đoán của riêng mình, cho dù được trời phù hộ cũng không thể bảo vệ hết cả thuyền được?

Lẽ nào ai cũng là người may mắn?

Nghe đội trưởng chấp pháp ăn nói lung tung, ánh mắt các tu sĩ tràn ngập nghi ngờ.

Chớp mắt.

Uy vọng của đội trưởng chấp pháp sụp đổ một nửa.

Không ít người càng lúc càng nghi ngờ, dường như nhớ lại tên lừa gạt Đào Thiển Hải ngày đó.

Liên tục mấy ngày, mặt biển gió yên sóng lặng.

Sâu dưới đáy biển, đã ồn ào đến lật trời!

Vô số hải thú nấp ở nơi sâu thẳm tranh cãi, giọng nói run rẩy sợ hãi liên tiếp vang lên, cuối cùng đánh thức thú khổng lồ hoang cổ ngủ say đã lâu, ánh mắt như trời trăng dần dần mở ra, soi sáng bóng đêm dưới đáy biển!

“Có chuyện gì lại làm phiền đến giấc ngủ của bổn tọa!”

Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng dưới đáy biển nhấc lến từng đợt sóng, tất cả hải thú đều hoảng sợ, nằm rạp ở đáy biển cung kính lên tiếng.

“Tham kiến hải chủ!”

Sau đó các bóng người cung kính bái lạy.

Đá ngầm dưới đáy biển không ngừng dâng lên, cơ thể như hòn đảo nhẹ nhàng nhúc nhích đã khiến đáy biển chấn động, so với thân hình khổng lồ kia không đáng nhắc đến!