Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1809: Hung linh rợp trời




Nói đến đây, Ngô Đào lộ ra vài phần oán trách.

“Ài, đều tại thế giới này quá ít!”

“Tổng cộng chỉ có mấy tỉ người, hại mình sợ đầu sợ đuôi, nếu không cứ làm một tỷ phân thân trước, hệ số an toàn của mình sẽ nâng cao ngay lập tức.”

“Bỏ đi bỏ đi, đột ngột xuất hiện thêm một tỉ người, động tĩnh hơi lớn một chút, vẫn nên làm trước mười vạn, nhưng chỉ cần dùng một lá, mình sẽ làm thêm mười vạn, gom góp như thế hẳn có thể đảm bảo an toàn.”

Chớp mắt trời hửng sáng.

Ngô Đào bận rộn suốt một đêm, thấy bùa chất đống đầy giường đầy đất, hài lòng vươn vai.

“A...”

Nhưng vừa duỗi người được một nửa, ý cười của hắn ta lại cứng ngắc.

Nhìn chằm chằm lá bùa, gương mặt lộ vẻ không ổn!

Vội vàng cầm một tấm lên nhìn cẩn thận.

Lại liên tục đổi vài tấm khác quan sát, tức đến mức đỡ trán thở dài!

“A...”

“Mẹ nó ta quên mất, vì nguyên nhân phép tắc mà hơn phân nửa tu vi không sử dụng được, chế bùa ở đây, chỉ đơn thuần dựa vào vẽ vời thôi là chưa được, còn cần linh lực trời đất nữa!”

“Linh lực trời đất, linh lực trời đất...”

Lẩm bẩm đi qua đi lại vài phút, cuối cùng ánh mắt Ngô Đào bừng sáng.

“Đúng rồi! Lấy một ít bùn đỏ không dính khói lửa, dùng để vẽ bùa, hẳn sẽ hữu dụng!”

Nghĩ đến đây.

Ngô Đào lập tức thay y phục, chuẩn bị tất cả những thứ cần dùng, nghiêm túc khóa cửa nhà, rồi mới vội vàng ra ngoài thành.

Ở chỗ này, khắp nơi đều là công trình công nghiệp hóa.

Cho dù thoạt nhìn rách nát, nhưng rất nhiều nơi đã bị nhiễm tục khí, hoàn toàn không thể tồn tại linh khí trời đất được, ngày cả những đạo quán nát bươm nào đó kia, cũng thô tục không chịu nổi.

Cách duy nhất chính là đến vùng hoang dã ngoài thành để tìm bùn đỏ.

May mà Ngô Đào đã quen thuộc với mọi thứ xung quanh từ sớm, cũng đã có quan niệm phòng ngừa nguy cơ chu đáo từ lâu, ra ngoài thành tự nhiên thành thạo quen đường, ngay cả bùn đỏ ở đâu cũng có thể tìm được, vẫn có chút ấn tượng đại khái.

Còn chưa đến hoàng hôn.

Hắn ta đã đến dốc núi ngoài thành, bắt đầu đào bới dưới chân núi!

Xẻng nhỏ đào bới liên tiếp!

Hôm nay hắn ta cực kì có động lực làm những việc tốn sức thế này, cho dù có cảm giác đời người gian khổ có vài chuyện xin đừng vạch trần, nhưng vừa nghĩ đến sắp chế tạo được phân thân, sau này có thể yên ổn qua ngày, Ngô Đào cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, tầm nhìn cũng được nâng cao hơn nhiều.

Lại xúc một xẻng, đã có thể tự nhiên hô khẩu hiệu!

“Tám mươi!”

“Tám mươi!”

Chiếc xẻng nho nhỏ, không phải đang xúc bùn đất, mà là một đống phân thân!

Mỗi khi xúc thêm một xẻng, là nhiều thêm tám mươi mạng người, nếu không phải không thể thêm người và túi đựng đủ lớn, hắn ta có thể san bằng cả ngọn núi này!

Mắt thấy sắp chất đầy túi, cuối cùng Ngô Đào hài lòng ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi vài phút.

Ai mà ngờ.

Đứng dậy không sao hết, trời tối cũng chẳng đáng gì, bên cạnh lại có thêm một thứ lơ lửng màu đỏ, đang nhìn hắn ta với vẻ nghiêm túc!

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngô Đào bỗng cảm thấy sự việc không ổn!

Nhấc túi lên muốn bỏ chạy!

Thứ lơ lửng kia cũng không hề chậm chạp, bỗng nhiên hiện ra bộ mặt dữ tợn, duỗi hai tay nhanh chóng nhào qua đó!

Khí thế tấn công hung ác mãnh liệt, biểu cảm xấu xí dọa người!

Bất kể là từ mức độ hung hiểm thực chiến, hay là mức độ tấn công ma pháp cách lòng người mà nói, thứ lơ lửng này đều không phải hạng tầm thường, còn mạnh hơn cả mị linh màu máu!

Vừa ra tay, chính là lão quái vật!

May mà Ngô Đào có kinh nghiệm bỏ trốn phong phú, vác túi khẽ khom người, đã nhanh nhẹn tránh khỏi chiêu ác cào mặt.

Sau một hiệp.

Thứ lơ lửng càng thêm phẫn nộ, gương mặt dữ tợn gần như xoắn lại, gầm lên trong màn đêm, còn đáng sợ hơn cả Sadako!

Lòng Ngô Đào cũng khổ sở lắm, vác theo túi đất giữ mạng.

Có làm thế nào hắn ta cũng không ngờ, chớp mắt đến thế giới này đã gặp nguy hiểm!

Hơn nữa còn là loại nguy hiểm một phần một tỉ.

Không nói hai lời.

Ngô Đào vác đất vẽ bùa nhanh chóng bỏ chạy, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình!

“Chạy!”

“Nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao đất rộng!”

“Tuy giết chết nó rất dễ, nhưng con cháu nhân vật phản diện lại đầy ra đó, lỡ như còn bảy cô tám bà đến báo thù, từ đây sẽ ngập tai họa!”

“Ta không gánh nổi nguy hiểm kia đâu!”

Quái vật chưa kịp phản ứng lại.

Ngô Đào đã lao đi như làn khói, gót chân như bôi dầu quả thật cực kì khủng khiếp!

Mắt thấy loài người kia sắp chạy mất, gã đột nhiên đuổi theo, lướt nhanh trong màn đêm, khiến gió nổi cuồn cuộn, không ngừng đến gần Ngô Đào!

“Xì ~ Xì...”

Nghe thấy tiếng gầm gừ sau lưng, Ngô Đào càng chạy nhanh hơn.

Hai chân sắp biến thành vòng tròn rồi, vẫn không cắt đuôi được thứ lơ lửng kia, khiến hắn ta vừa tức vừa sốt ruột, hùng hổ mắng mỏ vang vọng đất hoang!

“Mẹ nó chứ!”