Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1808: Đảm bảo an toàn.




Huống hồ.

Còn là sau khi mị linh màu máu xuất hiện!

Gặp phải cấp bậc đó, đội viên bình thường chưa chắc có thể an toàn trở về, thanh niên tối qua lười nhác ốm yếu, càng có khả năng đã bị đám quái vật kia tàn hại...

Nếu như, nàng ta có thể mạnh hơn một chút.

Nếu như, khi đó bảo vệ người kia chặt chẽ, sớm chuẩn bị cảnh giới cấp cao nhất.

Có lẽ, sự việc sẽ không đi đến bước đó.

Nếu có thể làm gì đó để bù đắp, trợ cấp cho người thân của hắn ta, xem như cũng hết lòng hết dạ.

Nghĩ đến đây.

Từ Dung ngước mắt.

“Cô điều tra xem, địa chỉ của người tối qua ở đâu, thay ta đi một chuyến.”

Quả nhiên đội trưởng vẫn không thể buông xuống được.

Lý Vi Vi kinh ngạc ngước mắt, trịnh trọng gật đầu đồng ý.

“Vâng, lão đại.”

Nhắc đến chiến lực, Lý Vi Vi nhiều nhất chỉ có thể xem là trình độ trung bình, nhưng nói đến những việc tài liệu vi tính, nàng ta là nhân tài, thêm vào quyền hạn đặc biệt của thân phận, cho dù không có tên họ hoặc giấy tờ cụ thể của đối phương, loại chuyện thoạt nhìn như mò kim đáy biển này, với nàng ta mà nói không hề khó khăn.

Không lâu sau.

Lý Vi Vi xách theo một đống quà và tiền trợ cấp tự bỏ tiền túi của mình ra, đến một khu dân cư cổ xưa ở thành tây.

Đáng tiếc chính là.

Sau khi nàng ta điều tra, thanh niên tên Ngô Đào kia là người sống đơn độc, cho dù có đích thân đến nhà, cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Càng đi tâm trạng càng nặng nề.

Bước đi trong khu dân cư cổ xưa tồi tàn, tâm trạng của Lý Vi Vi cũng trở nên phức tạp không thôi.

Bất tri bất giác.

Nàng ta đã đứng trước cửa nhà số hai tòa số một.

Giãy dụa do dự hồi lâu, nàng ta cũng không biết phải đi tiếp thế nào.

Cửa lại đột ngột bị gió thổi lay.

“Két...”

Cửa sắt tróc sơn chậm rãi mở ra, như thể không có người ở.

Lý Vi Vi kinh ngạc ngước mắt, mỉm cười tự giễu, biểu cảm trên mặt càng thêm khổ sở, chuẩn bị tiện tay đóng cửa lại thay người nhà.

Kết quả vừa ngẩng đầu.

Thế mà phát hiện, trong cánh cửa đã mở ra kia, vẫn còn một cánh cửa nữa, cũng là cửa bảo hiểm cũ kỹ tróc sơn!

Xây dựng cũng chắc chắn quá rồi?

Nhà người khác nhiều nhất cũng chỉ có một cửa bảo hiểm, vậy mà Ngô Đào kia lại làm đến hai cái, ở trong khu dân cư tồi tàn này, hẳn không có tài sản gì, có cần thiết làm thế không?

Bất lực phỉ nhổ vài giây, Lý Vi Vi cảm thấy quái nhân kia thật khó hiểu, cho dù đối phương có thể không còn trên đời nữa, nàng ta vẫn nhớ rõ nam nhân kỳ quái đó.

Có lẽ lấy đó làm bài học, cũng có thể đang cảnh tỉnh chính mình.

Nói tóm lại, dáng vẻ lười nhác của Ngô Đào, khiến nàng ta càng nghĩ đến càng ghi nhớ sâu sắc.

Cách cánh cửa bảo hiểm, dường như có thể nghe thấy tiếng bước chân.

“Cộp, cộp, cộp...”

Vẫn biếng nhác như hôm qua, vẫn là tiết tấu chậm rãi đó.

Nương theo âm thanh càng lúc càng gần.

Mắt của Lý Vi Vi cũng càng ngày càng trợn to, hỏi một câu thăm dò.

“Có ai ở nhà không?”

Lần thử này, tiếng bước chân càng gần hơn!

Sau đó, trông thấy một đôi mắt nhìn qua cách cánh cửa, tiếng mở cửa hệt như âm thanh pháo nổ!

“Két!”

“Két!”

“Két két két!”

Khoảng tám cánh cửa, tương tự nhau, liên tục mở ra trước mắt, cửa cộng lại còn dày hơn tường!

Chờ tám cánh cửa mở ra hết.

Nam nhân mặc quần ngắn lười nhác quen thuộc đứng trước mặt.

“Ồ, là cô à.”

Lý Vi Vi nhìn mà trợn tròn mắt!

“Ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn sống? Sao tối qua không thấy ngươi đâu!?”

Ngô Đào bình tĩnh đáp một tiếng.

“Ta thấy hình như các người đang đánh nhau, hẳn không lo được cho ta, nên tự mình về nhà.”

Vù!

Câu nói hờ hững vừa thốt ra, tiểu cô nương tức đến mặt mày đỏ bừng!

Cái gì mà một mình về nhà?!

Nói nhẹ nhàng như thế!

Uổng cho lão đại và mình lo lắng, kết quả người ta không tim không phổi!

Đúng là tức chết mà!

Tuy nhìn thấy Ngô Đào bình an vô sự, Lý Vi Vi xem như được yên lòng, nhưng thấy con hàng này không tim không phổi như thế, hại mình lo lắng lâu như vậy, tức đến không biết xả đi đâu.

Sao người này lại quái lạ đến vậy, thật sự quá hại người!

Càng nhìn Ngô Đào càng chướng mắt, ngay cả chín cánh cửa dày kia cũng cực kì gai mắt, chỉ thấy chỗ nào trên người gã nam nhân này cũng đều có hơi thở quái dị, dáng vẻ hờ hững khiến người ta cạn lời, tức giận cũng không thể xả ra được.

Lý Vi Vi phồng má, nhét cả đống hoa quả cho Ngô Đào, rồi nhanh chóng rời đi.

Ngô Đào ngơ ngác.

Ôm hoa quả vào nhà, nghiêm túc đóng cửa lại.

Hắn ta kiểm tra hoa quả không có độc, cũng không bỏ đi, tiếp tục chui đầu vào phòng, tập trung vẽ bùa.

“Ừm…”

“Bây giờ có năm vạn sáu ngàn ba trăm hai mươi bảy lá, còn thiếu bốn vạn ba ngàn sáu trăm bảy mươi ba lá nữa, là đủ mười vạn phân thân, tuy ở thế giới này, không có quá nhiều uy hiếp, nhưng con người mà, vẫn nên cẩn trọng một chút sẽ tốt hơn.”