Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1810: Hung linh rợp trời (2)




“Phép tắc thế giới của nơi rách nát này quá tệ, khiến ta chỉ có thể thi triển được chút ít sức lực, nếu thi triển nhiều hơn thế giới sụp đổ thì phải làm sao, mẹ nó ta đã cố hết sức bỏ chạy rồi, còn đuổi theo nữa, ngươi và ta có thù sâu đếm mức nào vậy!”

Ngô Đào càng chạy càng uất nghẹn, đúng là như bị chó dại rượt.

Quái vật cũng càng đuổi càng tức!

Làm gì có loài người nào chó như thế, rõ ràng sắp chạy như làn khói, lại còn ở đó la hét không ngừng!

Ngô Đào càng mắng nhiếc hùng hổ, gương mặt của quái vật sống chết cũng không đuổi kịp kia càng thêm dữ tợn, đột nhiên gào trong màn đêm, như tiếng sói tru!

Gầm vài tiếng.

Xung quanh không ngừng có thêm mấy thứ lơ lửng xuất hiện, như chuột chũi đào đất chui ra, đuổi theo Ngô Đào, bóng người đen nhẻm bay giữa không trung, Ngô Đào chỉ cảm thấy mặt trăng trở nên tối tăm ngay tức khắc.

Quay đầu nhìn lại, lập tức bị dọa cho nhảy dựng tại chỗ.

“Trời má!”

“Mẹ nó đám lơ lửng các ngươi mở buổi họp mặt à, tính tổ chức marathon sao! Ngày xưa chúng ta không thù, gần đây cũng không oán hận, ta đào chút đất cũng đâu liên quan gì đến các ngươi, mẹ nó đuổi theo ta làm gì!”

Miệng Ngô Đào thực hiện chiến thuật mềm mỏng, dưới chân lại không ngừng dù chỉ một giây!

Đám quái vật bay giữa không trung điên cuồng đuổi theo, ăn hết đống tro bụi ngoại ô!

Hắn ta nói cả đống lời hay.

Đến cuối cùng không có tác dụng cái rắm gì thì thôi đi!

Kết quả đám quái vật càng đuổi theo càng gầm lớn hơn, dọc đường thu hút vô số bóng đen, còn chưa chạy ra khỏi ngoại ô, phía sau Ngô Đào đã đầy bóng đen, tính sơ cũng hơn một vạn, có thể so với đám thú.

Cứ như vậy.

Một người đàn ông vác túi đất điên cuồng bỏ chạy, bụi đen ngập trời phía sau sánh ngang sóng thần.

Sắc trời sẫm tối.

Có lẽ truy quét tối qua có tác dụng, hôm nay đến giờ vẫn không thấy bóng dáng mị linh đâu, đội viên tuần tra trên tòa thành lặng lẽ thả lỏng tinh thần, thỉnh thoảng cũng có người nhỏ tiếng trò chuyện.

Trên cổng thành.

Đội trưởng Từ Dung yên tĩnh đứng đó tập trung nhìn về nơi xa, từ đầu đến cuối trong mắt chưa từng có vẻ khác thường nào.

Mãi đến khi nghe Lý Vi Vi tức giận kể lại, mới quay đầu lại với vẻ bất ngờ.

“Ý cô là chẳng những hắn ta không chết, còn làm tám chín cái cửa sắt, nhốt mình trong nhà.”

Lý Vi Vi gật đầu.

“Đúng vậy, người này đúng là tức chết người ta mà. Chúng ta tốt bụng đưa hắn ta về, vậy mà hắn ta không tim không phổi như vậy, có điều hình như hắn ta cũng biết đảm bảo an toàn cho bản thân, tuy hơi quá đáng, nhưng cũng không phải chuyện xấu.”

Từ Dung cũng khẽ gật đầu.

“Ừm.”

“Chỉ cần hắn ta không sao thì tốt, chúng ta có thể bảo vệ người dân bình an, cũng có thể yên lòng.”

Lý Vi Vi mỉm cười kính phục.

“Lão đại yên tâm thì tốt, tối nay không có động tĩnh, hẳn là ông trời thấy cô lo lắng cho người dân như thế, cho nên đã ban thưởng cho chúng ta!”

Lời nói dí dởm vừa khéo, làm dịu không khí căng thẳng.

Sắc mặt Từ Dung hiếm khi nhẹ nhõm.

Lần nữa nhìn ra ngoài thành, trong mắt cũng có thêm chút ánh sáng hi vọng.

Nhưng ngay sau đó!

Đôi mắt nàng ta đột nhiên chấn động, sắc mặt lập tức nghiêm túc!

Vẻ nghiêm nghị hiếm khi xuất hiện trên gương mặt vị đội trưởng này, Lý Vi Vi sửng sốt, tò mò nhìn theo ánh mắt của nàng ta.

Chỉ thấy...

Ngoài thành sương đen cuồn cuộn, hung linh rợp trời khó lòng đếm xuể!

Lý Vi Vi kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, con ngươi cũng bắt đầu chấn động!

Hung linh đáng sợ thấu trời kia, cho dù là một hai cái, nàng cũng không cách nào ngăn cản được, lúc này thế mà lại là vừa nhìn khó mà đếm hết, giống như thủy triều trào lên thành trì!

Cho dù còn có khoảng cách mấy ngàn mét, loại cảm giác áp bách đáng sợ kia, đã khiến cho cả người nàng phát lạnh!

Chỉ một chút.

Tiểu đội tinh anh đã chấp hành mấy lần nhiệm vụ, đều đã bị sợ hãi chi phối!

Thuận theo khuôn mặt tái nhợt của nàng nhìn sang bên cạnh.

Những đội viên khác đang đứng ở tường thành cũng như thế, bất luận là nam hay nữ là cao hay thấp, cũng đều lộ ra thần sắc khó coi, bị loại cảnh tượng này làm cho kinh hãi đến há to miệng!

Trong tầm mắt.

Làn sóng quái vật đáng sợ còn đang không ngừng đẩy đến, lực tấn công chấn động thị giác, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi cững người ở bên trên thành trì, mười mấy ánh mắt mở to, miệng há to nhưng một chữ cũng không nói ra được!

Từ lúc thành phố Bình Giang xây dựng tường thành bảo vệ dân chúng, chưa từng gặp phải loại quái vật cấp bậc này xâm nhập!

Càng đáng sợ hơn chính là.

Bên trong những quái vật kia, đa số không phải mị linh, mà là hung linh có chiến lực tàn nhẫn độc ác nổi tiếng, cấp bậc của nó hơn xa mị linh, xuất hiện một hai con đã được coi là sự kiện khẩn cấp!