Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1803: Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào (2)




Khi Dịch Phong một tay chộp đến, đúng là một chút khí lực để giãy dụa cũng không có!

Dát!

Ma ảnh kinh hãi đến tròng mắt trợn tròn, cả người bắt đầu không ngừng phát run!

Đợi đến khi hắn bừng tỉnh.

Đã bị Dịch Phong bắt trở về tại chỗ.

Giơ lên trên trời, so với bóp con gà còn dễ dàng hơn!

Cách không trung nhìn vào cặp mắt kia, ma ảnh kinh hãi đến ánh mắt lấp lóe một hồi, nhưng khi nhìn thấy sát ý lạnh giá trong mắt của Dịch Phong, hắn ta lại thoải mái hơn không ít.

Giãy dụa mấy hơi, lại không sợ hãi nữa mà khàn giọng cười ra tiếng.

“Khặc khặc…”

“Hóa ra là ngươi muốn giết ta.”

Giọng nói kia trầm ổn hơn không ít, dường như dưới cái nhìn của hắn, bị giết chẳng qua là chuyện rất bình thường, so với hậu quả đáng sợ thật sự, còn thoải mái hơn ngàn vạn lần.

Thấy Dịch Phong cũng không mở miệng, ý cười của ma ảnh càng đậm hơn, dường như khôi phục được mấy phần trầm ổn, dáng vẻ rất có sức mạnh.

“Đây chính là chuyện không thể nào…”

“Bản tọa xuất thân Ma tộc chính thống, bây giờ đã là linh thể u hồn, cho dù ngươi giết ta, chỉ cần có một chút linh thể, đi qua thời gian mấy ngàn năm, ta vẫn như trước có thể tái tạo được thân hình.”

“Ngươi đúng là mạnh hơn nhiều so với dự cảm của ta, nhưng mạnh như ngươi, cũng không có cách nào giết được ta!”

“Bản tọa là bất tử bất diệt! Ha ha ha!!”

Dịch Phong lạnh lùng nhìn ma ảnh, vẫn như trước không lên tiếng.

Cảm nhận được trọng lượng nhẹ nhàng trong tay, hắn rất khó tin, loại thứ đồ một hơi có thể thổi tan này, thế mà còn bất tử bất diệt được?

Nói khoác cũng phải có một chút bản nháp chứ.

Bản thân hắn muốn bất tử bất diệt, mất bao công sức cũng không thành công, bóng đen rác rưởi yếu như thế, thế mà đã bất tử bất diệt rồi?

Đúng là nói khoác.

Vậy thì vì sao còn phải dựa vào một nữ nhân để sinh tồn, còn đánh chủ kiến lên đến trên người hắn chứ?

Nếu đã bất tử bất diệt, tu vi cũng không đến mức yếu như vậy!

Dùng gót chân để nghĩ, cũng biết được là con hàng này đang nói linh tinh.

Dịch Phong thờ ơ nhìn mấy giây, dự định thăm dò dùng sức bóp ma ảnh ở trong tay.

Quả nhiên.

Hư ảnh giống như bông vải vỡ vụn rơi xuống, đến thức ăn cũng không còn chút nào, mới dùng sức bóp một chút, ma ảnh đã vỡ vụn gần nửa, một phần ba đã rơi xuống trên mặt đất.

Cho dù là ngay cả lúc lâm nguy.

Ma ảnh vẫn thờ ơ như trước.

“Ha ha ha, vô dụng thôi, loại thủ đoạn này đối với ta một chút…”

Dịch Phong cũng không phải đồ đần, tuyệt đối sẽ không bị lừa gạt như thế.

Tiếp tục dùng sức bóp!

Còn chưa kiên trì được mấy giây, quả nhiên con hàng này đã không chịu đựng nổi nữa.

“Ách!”

“Chuyện này không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

“Rốt cuộc ngươi là…”

Lúc trước ý cười phách lối, mới chớp mắt đã biến thành hoảng sợ, cả mặt chấn động nhìn bã vụn màu đen trên mặt đất, con ngươi đều sắp trợn đến lồi ra!

Dịch Phong mặt không biểu cảm, bàn tay dùng sức kéo căng.

“Oành!”

Một tiếng vang âm trầm, bóng đen vỡ vụn thành sương mù!

Rơi rải rác ở mặt đất dưới chân, nhìn dáng vẻ chẳng qua chỉ là tro bụi, không có bất kỳ âm hưởng gì, theo gió tiêu tán vô hình…

Đứng bên ngoài quan sát toàn quá trình đáng sợ.

Lục Thải Vi đã bị hù dọa đến co quắp trên mặt đất, tam quan đã hoàn toàn sụp đổ!

Thời khắc này, dường như cuối cùng nàng đã khôi phục được mấy phần nhân tính, khuôn mặt trắng bệch nước mắt như mưa, thân thể kiều mị run rẩy ngơ ngác cầu xin tha thứ, phảng phất như sự sợ hãi bị đánh thức!

“Đừng… Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Nói rồi, thân thể Lục Thải Vi run rẩy, thấp kém quỳ dưới đất, giống như phát điên cầu xin tha thứ.

Dịch Phong cũng không bị đả động, chỉ là thờ ơ mở miệng.

“Nợ máu trả máu.”

Một câu nói lạnh lùng.

Đại bảo kiếm được chậm rãi rút ra, từ sát vai vòng qua, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, máu của con người kia bắn tung tóe nhuộm đỏ mặt đất, Lục Thải Vi chỉ cảm thấy phần cổ mát lạnh, bảo kiếm đã được thu về trong vỏ.

“Oành…”

Tiếng trầm đục vang lên, một thân thiên kiều ngộ nhập ma đạo chấm dứt hơi thở.

Trong mắt tràn ngập kẻ chấn động kinh hãi.

Một đạo bóng người cầm kiếm đi xa, dưới ánh mắt trời kéo dài vô hạn, cũng không biết là lòng người như ngọc, hay là xuân quanh óng ánh, cả hai dần dần hòa thành một thể, biến mất dưới chân trời…

Không bao lâu sau.

Thi thể của Lục Thải Vi bị người khác phát hiện, dẫn đến một trận bàn tán kinh hãi sôi nổi, chẳng qua cũng chỉ là đề tài nói chuyện sau khi uống rượu, thuận theo gió cũng bị thổi tiêu tán nhạt dần.

Thế sự đều là như thế.

Bất luận là thiên kiêu kinh diễm một thời, hay là ngoại tộc danh chấn tứ phương, cuối cùng chẳng qua chỉ là một ánh sáng lóe lên một chút, đã được định trước là bị người đời quên lãng ở trong dòng sông dài của năm tháng thời gian.