Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1802: Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào




Vốn dĩ là chuyện nhỏ quen việc dễ làm, lại biến thành mọi chuyện trở nên kỳ lạ, thức hải này giống như là vô cùng vô tận, mặc cho hắn trốn vào đi thật xa trong một thời gian dài, nhưng cũng không nhìn thấy được điểm cuối cùng.

Việc này có chút không được bình thường!

Loài người chẳng qua là sinh linh đẳng cấp thấp, trời sinh tư chất có hạn, làm sao có thể có loại thức hải cấp bậc này?!

Đột nhiên ma ảnh cảm thấy rất kỳ quặc.

Tốc độ bay cũng trì hoãn không ít, trở nên trầm ổn hơn.

Nhưng tiếp đó một cái chớp mắt.

Đột nhiên thân ảnh của hắn ta cứng lại ở trong không trung thức hải!

Phía xa cuối tầm mắt…

Thế mà lại xuất hiện từng trận ánh sao, giống như cảnh trí ngân hà!

“Ôi trời…”

Ma ảnh kinh ngạc đến mức tuôn ra lời chửi thề!

Một loài người, thế mà trong thức hải lại diễn sinh ra ngân hà?

Việc này…

Đúng là quá không hợp thói thường rồi!

Không biết là đến ngày tháng năm nào, mới có thể chiếm cứ được thức hải quy mô như thế!?

Không đợi ma ảnh mắng thêm vài tiếng.

Ánh sáng sao ở cuối tầm mắt trở nên lập lòe, từng chút từng chút một ánh sáng không ngừng hiện lên, vốn dĩ ngân hà hẹp dài, thế mà lại đang không ngừng mở rộng, giống như chân trời mênh mông vô cùng!

Đây không phải ngân hà.

Mà là, vũ trụ!

Ma ảnh kinh hãi đến trừng lớn hai con ngươi, ngây ngốc ở trông không trung thức hải!

“Ôi! Trời!”

Còn chưa đợi hắn ta nhìn kỹ.

Ánh sáng sao lại mở lớn hơn hàng vạn lần, từng chút từng chút một ánh sáng trong chớp mắt biến thành mặt trời sáng rực!

“Bùm!!!”

Vô số tinh cầu quét ngang mà đến, trong nháy mắt bao phủ hắn ta vào trong đó, tiếng kêu ầm ầm vang vọng trong thức hải!

“Sưu!”

Tiếng xé gió vang lên, sương mù đen vội vàng bắn ra khỏi thân thể Dịch Phong!

Cả người đã lờ mờ, gần như là dáng vẻ trong suốt, nắm trên mặt đất kéo dài hơi tàn, cũng không biết là gặp phải biến cố gì, rõ ràng là một bộ dáng bị trọng thương!

Dịch Phong nhìn đến cả mặt mơ hồ.

“Nhanh như thế?”

Phát giác được không có gì thay đổi, hắn rất khó hiểu gãi gãi đầu.

“Đây là đoạt xá xong rồi? Hay là vẫn chưa xong…”

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.

Ma ảnh kinh hãi đến run lên, thân thể giãy dụa, ngước mắt đầy vẻ chấn động!

“Ngươi!”

“Rốt cuộc ngươi là ai!?”

“Ta đường đường Ma tộc chính thống, vì sao đến thức hải của ngươi cũng khó đi hết được, dùng đại trận của tộc ta, cũng không thể nào đoạt xá ngươi, rốt cuộc ngươi là cái gì?!”

Tiếng nói run run vang lên, Lục Thải Vi cũng kinh hãi đến hai mắt choáng váng!

Sự đáng sợ của ma ảnh này, nàng so với bất luận người nào đều rõ ràng hơn, tăng lên tu vi cấp Thiên, chẳng qua chỉ là một cái phất tay, cho dù là bảy mươi hai đảo, ở trong mắt của ma ảnh cũng chẳng qua chỉ là hạng người giá áo túi cơm!

Đây là Ma tộc chính thống đó!

Sự tồn tại đáng sợ như thế, mà ngay cả Dịch Phong cũng không làm được gì, còn nói ra lời nói kính sợ như vậy…

Dịch Phong, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?

Thế mà còn đáng sợ hơn so với ma ảnh!

Sao lại có thể như thế!

Đây?!

Lục Thải Vi hướng đến con đường bá giả, trong nháy mắt vết nứt trải rộng, từ lúc ma ảnh kinh hãi lên tiếng, sự tín nhiệm cuối cùng của cuộc đời cũng sắp sụp đổ!

So sánh hai người này.

Phản ứng của Dịch Phong thể hiện ra tương đối bình thường.

Tròng mắt lạnh lùng nhìn, trong mắt đều là vẻ lãnh đạm thất vọng.

“Hóa ra, ngươi cũng không được.”

Trước đây, hắn đã từng có loại tưởng tượng này, cái gọi là Ma tộc cũng không nhất định thật sự có thể có tác dụng gì lớn, để hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm chết, loại thất vọng như này, hắn cũng đã sớm quen thuộc.

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng vẫn là mất hứng.

Bỏ đi.

Vẫn là ra tay báo thù cho Lộc Thư Dao, chấm dứt tất cả những thứ này.

Dịch Phong thu hồi lại vẻ mong đợi kia, ánh mắt trở nên lạnh giá.

Trong nháy mắt.

Cả người hắn đều trở nên có chút khác biệt, phảng phất như trong đất trời đã hoàn toàn tràn ngập lãnh ý, so với cái gọi là đại trận Ma tộc vừa rồi, đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần.

Lãnh ý lan tràn ra mấy vạn dặm, vạn vật cũng vì đó mà chấn động!

Chỉ nhìn những cái này.

Ma ảnh đúng là bị hù dọa cho không còn suy nghĩ gì khác!

Một loại sợ hãi chưa bao giờ có, thúc giục hắn liều mạng trốn chạy về phía xa, sương mù tiêu tán như gió, phảng phất như khó có thể nắm bắt được, cho dù sương mù đen trở nên mỏng manh, hắn ta cũng không có một chút ý nào muốn ở lại.

Loại thủ đoạn phi phàm này, cho dù cái gọi là đại năng Nhân tộc ở đây, cũng khó giữ được.

Đáng tiếc.

Dịch Phong vừa nhìn đã thấu rõ tất cả.

Ma ảnh còn chưa chạy ra được mấy trượng, đã bị hắn nhìn thấy hư ảnh màu đen.

Hắn khẽ vươn tay, đã gần trong gang tấc!

Ma ảnh mới trốn chạy được mấy bước, đột nhiên cảm thấy cả người đều bị khóa kín, năm ngón tay như che khuất bầu trời duỗi đến, cảm giác áp bách đáng sợ khiến cho hắn không còn chỗ ẩn thân, kĩnh hãi đến cứng ở trong không trung!