Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1795: Người tốt nhất để đoạt xá (2)




“Bây giờ, ngươi cũng nên tin tưởng lời nói của bản tọa rồi chứ?”

Đoạt xá đảo chủ?!

Lời nói kinh người lọt vào tai, thần hồn thể của Lộc Thư Dao bị dọa cho sợ giật mình!

Ly kỳ hơn chính là, loại âm thanh tràn ngập cảm giác tối tăm này, càng đến gần, nàng càng cảm thấy trở nên âm lãnh, hoàn toàn khác biệt với thần hồn của mấy vạn Nhân tộc trên đảo!

Trong phòng Lục thánh nữ, vì sao lại có loại sức mạnh thần hồn này?!

Bất an yên lặng nhích lại gần.

Lộc Thư Dao xuất hiện ngóng nhìn vào giường gỗ chạm trổ.

Một hồi tìm kiếm nhìn kỹ.

Lúc này mới phát hiện, trong khuê phòng bố trí tinh mỹ, cũng không có người nào khác, chỉ có một mình Lục Thải Vi ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt mang theo ý cười âm trầm.

Loại thanh âm khàn khàn kia, đúng là xuyên thấu qua thân thể Lục Thải vi lại lần nữa truyền ra!

“Lúc trước, bản tọa từng để các ngươi chờ, chính là bởi vì tu vi của ngươi thức tỉnh rất nhanh, loại rác rưởi như Sư Thiên Xuyên, đã không đáng để ngươi đoạt xá!”

“Bây giơ xem ra, quả nhiên trực giác của bản tọa không sai, đã phát hiện người càng thích hợp để lựa chọn hơn!”

Lục Thải Vi cười chải sợi tóc, bên trong ánh mắt lạnh lùng chớp động ánh sáng lạnh lẽo.

“Không sai!”

“Ngươi nói rất đúng.”

“Tu vi của Sư Thiên Xuyên, hoàn toàn đúng là kém hơn rất nhiều, người tên là Dịch Phong kia, thật sự là sâu không lường được, là người thích hợp nhất để đoạt xá!”

Tiếng cười khàn khàn lại vang lên, bên trong âm lãnh lộ ra sự đói khát không kìm chế được!

“Khặc khặc…”

“Ngươi quả nhiên thông minh, ánh mắt cũng có tiến bộ lớn, khiến bản tọa rất vừa ý!”

“Yên tâm đi, bí pháp đoạt xá của Ma tộc ta cao thâm, tuyệt đối không phải là điều loài người có thể chống lại, ngươi ta một thể song sinh, tương lai đoạt xá thành công, tu vi đều sẽ tăng mạnh, thu hoạch của ngươi nhiều hơn, bản tọa tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi!”

Nghe đến đó.

Thần hồn thể của Lộc Thư Dao đã kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch!

Nàng đã tinh thông Thiên Hồn Da Pháp, nhìn thấy Lục Thải Vi chưa từng mở miệng, đương nhiên cũng hiểu, lời nói chuyện nghe được lúc này, là sự giao lưu giữa hai thần thức.

Trong cơ thể của Lục Thải Vi đang tồn tại Ma tộc?

Nàng thân là tu sĩ loài người, thế mà lại lấy thân tựa ma, còn muốn cấu kết mưu đồ bí mật với Ma tộc, chuẩn bị đoạt xá Dịch Phong tiên sinh?!

Bất ngờ phát hiện loại bí mật động trời này.

Lộc Thư Dao bị hù dọa đến không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, lập tức chạy trốn về phía chân trời, bay về phía bản thể của mình!

“Người nào?”

Nhưng mà đúng vào lúc nàng vừa mới bỏ chạy, một tiếng la lớn vang lên.

Rõ ràng.

Nàng đã bị phát hiện.

Lộc Thư Dao thất kinh, vội vã chạy trốn.

Nhưng ở phía sau nàng, lại có một bàn tay màu đen xuyên qua bóng tối, không ngừng lao vùn vụt về phía nàng, lập tức đã chỉ còn cách mấy trượng!

Sưu!

Một khắc thiên quân, thần hồn của Lộc Thư Dao cấp tốc lao vùn vụt, cuối cùng trước khi bàn tay đen chạm đến, quay trở về bản thể ở trong tiểu viện!

Đột nhiên thân ảnh dựa vào bên cạnh lan can đứng dậy, trong đôi mắt đẹp còn có mấy phần hồn chưa tỉnh.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ được chính là, bàn tay đen cũng không vì thần hồn của nàng trở về cơ thể mà dừng truy kích, ngược lại trực tiếp khóa chặt bản thể của nàng.

Dùng tốc độ khủng khiếp lao vùn vụt đến, giống như dây leo kéo dài vô cùng vô tận, liếc nhìn lại đã là bóng đêm vô tận!

Sát khí thấu trời, mây đen bừng bừng!

Nhìn thấy bàn tat quỷ dị kia càng ngày càng gần, con ngươi của Lộc Thư Dao mở lớn, khuôn mặt biến sắc

Cho dù nàng vận chuyển sức mạnh đại đạo, sử dụng mấy loại tiên pháp cao thâm, bóng đen kia vẫn như cũ từ phía chân trời lao đến, không có một chút nào khí thế yếu đi, dựa vào tu vi của nàng căn bản không thể làm gì!

Hoảng sợ bắt đầu lan tràn ra đáy mắt, Lộc Thư Dao cảm nhận được cái chết đang áp sát!

Một loại cảm giác tuyệt vọng như đã từng quen biết, chiếm cứ lấy tâm hồn vừa mới giành lại được cuộc sống mới của nàng.

Đồng thời, phần ấm áp và cảm động đã từng ghi khắc kia, lúc này cũng kèm theo lao đến.

Trong đầu.

Ngày đó Dịch Phong liều lĩnh, tình cảnh nắm tay nàng đi ra khỏi bảo tháp, hiện lên vô cùng rõ ràng, mỗi một cái chớp mắt đều khiến cho nàng vô cùng trân quý.

Lúc này.

Tình cảnh tương tự biết bao.

Nàng hy vọng dường nào, vị tiên sinh kia có thể ở bên người bảo vệ nàng, có thể gặp lại tiên sinh một chút.

Nhưng nàng nhìn bóng đen từ chân trời chạy trốn, nàng cũng hiểu rõ đây chỉ là nguyện vọng của bản thân thôi, được người cứu vãn ở thời khắc nguy nan, kỳ ngộ như thế cuộc đời có thể có được một lần đã là vạn hạnh.

Bây giờ điều duy nhất nàng có thể làm, là dùng hết toàn bộ khí lực cuối cùng bảo vệ Dịch Phong tiên sinh, ân tình ngày đó, báo đáp đại nghĩa tiên sinh cứu vãn bảy mươi hai đảo Đông Hải!