Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1794: Người tốt nhất để đoạt xá




Mọi người cười to nhìn nhau, tràn đầy ân oán tiêu tán sảng khoái, trải qua tẩy lễ đại chiến hạo kiếp, lại chứng kiến được khí độ siêu phàm của tiên sinh, tâm cảnh của không ít người đều được tăng lên.

Đến Lộc Thư Dao, dường như cũng biến thành người khác.

Đương nhiên hào phóng đứng dậy, mắt đẹp lưu chuyển như sương mù.

Lặng lẽ ngồi xuống bên dưới, đúng là không có một chút để ý nào, nghe mọi người tán dương Dịch Phong, so với bất cứ chuyện gì cũng khiến cho nàng vui vẻ xúc động, hưởng thụ bầu không khí thân thiết trước nay chưa từng có, cả người cũng rất giống như độ lượng hơn không ít.

Vị tiên sinh này, một tay đánh vỡ vận mệnh gông xiềng của bảy mươi hai đảo Đông Hải, làm được chuyện thế nhân không dám nghĩ đến, lại vẫn có thể lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Loại phong độ này, mới thật sự là người tu đạo.

Công danh lợi lộc như mây trôi, ân oán tình thù cười một tiếng.

Lộc Thư Dao phẩm rượu nâng chén, trong lòng cảm thấy thấy thoải mái hơn, dường như mọi chuyện đã hoàn toàn buông xuống, trước nay chưa từng phát hiện, rượu ngon ủ lâu năm lại có hương vị thuần khiết như thế.

Bên tai vang lên tiếng sùng kính tán dương không dứt, nhịp tim đập của nàng cũng thình thịch như con hươu chạy loạn.

Đã từng.

Là đại tiểu thư Vạn Bảo Lâu cao cao tại thượng, nàng một lòng chỉ nghĩ đến quyền thế, chính là hiện trạng do vận mệnh xuất thân tạo thành, cũng là bị giao tộc Thiên Long bức bách chèn ép giãy dụa.

Vốn dĩ cho rằng, nếu như có quyền thế là có thể trốn tránh được số mệnh thiên nữ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến có thể thay đổi được loại số mệnh bi thảm này.

Cho đến lúc này.

Giao tộc Thiên Long đáng sợ kia, lại bị Dịch Phong tiên sinh chấn nhiếp đại bại, vận mệnh không thể nào tưởng tượng được kia, cũng tan rã tiêu tán chỉ trong chớp mắt!

Loại hành động thần kỳ này, cho dù Đông Hải tôn sùng như thần linh không đủ!

Dịch tiên sinh, đúng thật là thiên thần hạ phàm xuống đây.

Càng nghĩ càng là sùng kính, càng nghĩ càng thấy tim đập rộn lên, dung mạo oai hùng kiên quyết kia, không ngừng hiện lên trong đầu Lộc Thư Dao, khiến nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Dù cho tiệc rượu đã tản lui.

Nàng một mình ở trong tiểu viện mộc mạc, sự vui vẻ trong lòng cũng hơn xa ngày trước.

Trong lúc đang si ngốc ngắm nhìn ánh trăng.

Đột nhiên Lộc Thư Dao cảm thấy tâm cảnh vô cùng thông thấu, cả người trở nên thuần túy, phảng phất như là đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ huyền diệu, trong bất tri bất giác, thế mà thần thức lại có thể rời khỏi cơ thể hiện lên rõ ràng!

Thần trí của nàng bay đến không trung, liếc nhìn thân thể của mình vô cùng kinh dị, cảm nhận được nhiệt độ của tay ngọc, đôi mắt đẹp kinh dị rung động.

“Thiên Hồn Da Pháp đại viên mãn!”

“Không ngờ được, tâm cảnh của ta thông suốt lại có được cảm ngộ như thế!”

Thần thức kinh hỉ bay lên không trung, tâm tình của nàng càng thêm kích động.

“Gặp gỡ Dịch Phong tiên sinh, đúng thật là một hồi phúc duyên lớn lao…”

Vào thời khác cảm niệm xúc động.

Lộc Thư Dao bộc phát nhớ nhung đối với Dịch Phong, thần thức thể không kìm chế được bay trong mây, đứng ở dưới ánh trắng, tìm kiếm thân ảnh của Dịch Phong tiên sinh.

Cảnh đêm của toàn bộ đảo đều trong quan sát.

Loại góc nhìn mới lạ này, rõ ràng có chút khác biệt so với ngày trước, không chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hơn ngày thường, còn có thể cảm nhận được sự tồn tại khác biệt của thần hồn.

Thuận theo tầng mây tự do bay vùn vụt, Lộc Thư Dao chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ.

Đáng tiếc.

Nàng tìm rất lâu, cũng không phát hiện được tung tích của Dịch Phong.

Mãi đến khi bay qua đại điện đảo đen, cũng vẫn như trước không thu được gì.

“Nếu như ta dùng sức mạnh thần hồn triệu đến, có khi nào sẽ khiến Dịch tiên sinh chán ghét không…”

Âm thanh lẩm bẩm mới vang lên, thân thể của nàng lại cứng đờ.

Đại điện hoa mỹ dưới chân cũng không có gì khác thường, cách đó không xa là thiền điện thánh nữ, lại lộ ra một cỗ lãnh ý khiến nàng phát lạnh, so với thần hồn của bất kỳ người nào đều kỳ lạ hơn.

Đó là một loại cảm giác lạnh giá hắc ám!

Yên lặng quan sát thiên điện nhỏ nhất, thần hồn của Lộc Thư Dao kinh hãi đến mày liễu hơi nhíu.

“Người ở chỗ này, có lẽ là tứ thánh nữ Lục Thải Vi…”

“Vị thánh nữ đến từ bên ngoài này, dường như từng xuất thân từ chính đạo, không nên có loại sức mạnh thần hồn hắc ám này mới đúng.”

Càng nghĩ càng thấy tò mò.

Thần hồn của Lục Thải Vi yên lặng rơi xuống, gần như là thân ảnh trong suốt, đứng yên ở bên ngoài lan can, không ngừng đi về phía khuê lầu vẫn còn sáng ánh đèn.

Còn chưa đi được mấy bước, nàng lại nghe được tiếng cười khàn khàn âm trầm.

“Khặc khặc…”

“Bản tọa đã sớm nói, Sư Thiên Xuyên không phải là lựa chọn tốt nhất, tu vi của hắn đúng là lợi hại, nhưng còn xa mới đạt đến cấp độ đỉnh phong, loại mặt hàng loại hai này, căn bản không đáng để đoạt xá!”