Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1796: Hương tiêu ngọc vẫn




Lộc Thư Dao cắn nhẹ môi đỏ, lập tức vận chuyển Thiên Hồn Da Pháp đến cảnh giới tối cao.

Nàng muốn nói hết tất cả bí mật vừa mới nghe được thông báo cho tiên sinh!

Bởi vì nàng không biết, Ma tộc này lợi hại như thế, có khi nào xuất hiện uy hiếp đối với tiên sinh không.

Cho dù nàng hiểu rõ, sau khi trở về cơ thể cưỡng ép khơi thông thần hồn của người khác, làm sai quy luật sinh linh, chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ của thiên đạo, điều này cũng không có gì!

Tiếp đó tay ngọc lưu chuyển pháp quyết.

Trong mắt Lộc Thư Dao vô cùng kiên định, nhìn bàn tay đen che trời lao đến, cũng không có một chút nào dao động!

Nơi sâu trong Vạn Bảo Lâu.

Trong tiểu viện lịch sự tao nhã.

Thức ăn thanh nhã tinh xảo được bày ra ngay ngắn, mấy hũ tiên nhưỡng phiêu tán ra hương thơm thuần khiết.

Đám người Lộc Tâm Lan tan rượu trở về, không ngừng không nghỉ đến bái kiến tiên sinh, biết được tiên sinh có ý uống rượu, đương nhiên vui vẻ ngồi bên, cười đùa nói chuyện phiếm có biết bao hài lòng.

Cụng chén liền ly đã lâu, Tát Đông Lai vẫn như cũ hào hứng không giảm.

Một bên cung kính rót rượu cho tiên sinh, một bên hiểu rõ tình hình thức thời trả lời đủ loại vấn đề.

Tuy tu vi của hắn không thể so được với ba vị kia, nhưng cũng không phải đèn đã cạn dầu, xem như là một trong những người đi theo tiên sinh sớm nhất, Tát Đông lai rất rõ ràng đối với định vị của mình, tận tâm tận lực là được rồi, ngoại trừ làm việc cho tiên sinh, tất cả những cái khác đều là mây trôi.

Lúc này nhìn như chỉ là bồi tiếp uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng thật ra lại là phúc phận xa vời người khác không cách nào hy vọng được.

Đây không chỉ là uống rượu, mà còn là đang nghênh tiếp phúc duyên.

Vào lúc mấy người đang nói cười.

Tâm tình của Dịch Phong cũng thư giãn không ít.

Tuy là Long Hoàng đi đến thỉnh tội, khiến cho kế hoạch lại lần nữa ngâm trong nước nóng, nhưng hắn làm quen được không ít hảo hữu, cũng loại trừ đi gông xiềng vận mệnh của nữ tu Đông Hải, chung quy cũng xem như là thu hoạch không hỏ.

Huống hồ, còn quen biết được ba lão đầu rất có tu vi, tương lai nếu như tìm hiểu tin tức nhất định có tác dụng, ít nhất cũng có thể bàn luận một hồi với bọn họ, không tính là một hồi bận rộn mất công.

Nói tóm lại, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Đúng vào lúc Dịch Phong nâng chén lần nữa.

Đột nhiên!

Trong đầu vang lên một giọng nữ vội vàng!

“Dịch tiên sinh, xin hãy nhanh chóng rời khỏi đảo đen!”

“Tứ thánh nữ Lục Thải Vi cấu kết ma vật, muốn diệt trừ thần hồn của tiên sinh, đoạt xá thân thể và tu vi của tiên sinh, chuyện này liên quan khẩn cấp, xin tiên sinh nhất định phải tin tưởng tiểu nữ!”

Dịch Phong nghe xong sững sờ, cả người cứng ra ở trên ghế đá.

Thanh âm này vang lên bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng lại rất rõ ràng, dường như là nghe được ở nơi nào đó…

Có người muốn hại hắn?!

Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ thân ảnh nào, cũng không biết âm thanh này từ đâu mà đến, hư vô mờ mịt giống như một hồi ảo giác.

Đám người Tát Đông Lai thấy Dịch Phong ngây người, lo lắng ôm quyền hành lễ.

“Tiên sinh, có phải là có chuyện gì quan trọng không?”

Dịch Phong cũng không lên tiếng, chỉ là chậm rãi lắc đầu.

Hắn không dám chắc chắn có phải là bản thân nghe nhầm không.

Chỉ là…

Nhớ lại âm thanh bất ngờ đó, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc, ngữ khí lo lắng và từ ngữ có tên có tiếng đó, hắn không thể nào coi như ảo giác, phảng phất như thật sự có một nữ tu quen thuộc, đang đứng trước mắt lo lắng nhìn lại.

Trầm ngâm mấy giây.

Cuối cùng Dịch Phong cũng nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai, có một loại dự cảm không ổn xông lên trên đầu, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Lộc Tâm Lan!

“Bây giờ Lộc Thư Dao đang ở đâu!”

Lộc Tâm Lan không hiểu cho lắm, nhưng thấy cả mặt Dịch Phong tràn đầy vẻ nghiêm túc, hù dọa cho nàng vội vàng đứng lên trả lời.

“Khởi bẩm tiên sinh.”

“Sau khi xong tiệc rượu Lộc Thư Dao rời đi đã lâu, lúc này có lẽ đã trở về nơi ở của nàng ở trong thành, ở ngay…”

Không đợi nàng nói xong, Dịch Phong đã lạnh giọng mở miệng.

“Nhanh! Dẫn ta đi!”

Nghe được loại lời nói vội vàng này, mấy người đều bừng tỉnh lại từ trong men say, do Lộc Tâm Lan nhanh chóng dẫn đường, cùng với Dịch Phong bay về phía trong thành!

Không bao lâu sau.

Dịch Phong đáp xuống trong một tiểu viện lịch sự tao nhã.

Ánh trăng như sợi bao phủ bốn phía, một tầng ánh trăng bao kín một bồn hoa điêu khắc, cảnh sắc xinh đẹp giống như tranh vẽ, gương mặt quen thuộc đã không còn một chút hơi thở nào, nằm yên tĩnh bên cạnh lan can, giống như chỉ là ngủ thiếp đi.

Tất cả mọi người đều vì điều này mà kinh ngạc.

Không thể tin được, Lộc đại tiểu thư lúc trước còn ngồi cùng bàn uống rượu thưởng thức mỹ thực, mới chớp mắt đã là hồn về cửu tiêu, lúc này cảnh đẹp trăng lạnh, khắc thật sâu vào trong đầu của mỗi người.