Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1793: Trời phạt (2)




Lập tức bị dọa đến dập đầu, nói ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước!

“Tiên sinh minh giám!”

“Tộc ta đúng là đã từng làm ác một phương, tại hạ cũng bỏ bê quản giáo, vì vậy mới khiến cho bảy mươi hai đảo chịu nhục nhã lớn lao!”

“Vốn dĩ, ta cũng không rõ lắm những chuyện xấu này, mãi đến khi mấy ngày trước, nghịch tử bị trời phạt, đột nhiên biến thành dáng vẻ của một con cá ướp muối, mà sau khi được thuộc hạ bị thua trận bẩm báo, ta mới biết được chân tướng, cảm giác được tội nghiệt sâu sắc!”

“Hôm nay đến đây, không dám yêu cầu xa vời tu sĩ của các đảo tha lỗi, chỉ vì muốn chuộc tội! Nếu như tiên sinh không tin, tại hạ tình nguyện tự sát tạ tội để chứng minh thành ý!”

Nói rồi, Ngao Bộ Đông móc thủy linh châu từ trong tay áo ra.

Một con cá trê xấu xí đang ngây ngốc chuyển động ở trong đó, khiến cho mọi người nhìn thấy kinh hãi thương nghị!

Liếc nhìn thứ xấu xí kia.

Cuối cùng Dịch Phong cũng nửa tin nửa ngờ.

“Thì ra là thế…”

Khó trách đột nhiên Long Hoàng lại đến đây xin lỗi, hóa ra là nhận phải báo ứng, quả nhiên ông trời có mắt, người làm ác không được chết tử tế!

Sáng khoái, đúng là sảng khoái.

Dịch Phong lại cảm thấy vô cùng hiu quạnh, thậm chí có chút ghét cái báo ứng xui xẻo này!

Nói ra thì cũng khiến người khác tức giận.

Sớm không đến muộn không đến, lại mẹ nó đến đúng thời điểm này.

Nếu như ông trời là nam, thật sự muốn chúc hắn vĩnh viễn độc thân!

Mắng chửi thì mắng chửi.

Việc đã đến nước này, Dịch Phong cũng không thể làm được gì khác.

Hao hết khổ tâm trù tính đến đây đổ sông đổ biển, động thủ chém Long Hoàng cũng là có lợi cho con hàng này, còn không bằng giao cho đảo chủ xử trí, cũng may các đảo cũng coi như là kết thúc vận mệnh bi thảm, cũng là một chuyện tốt.

Dịch Phong hít một hơi thật sâu, hiu quạnh gật đầu.

“Được rồi, nếu như ngươi đã có ý ăn ăn, tương lai như thế nào sẽ do Sư đảo chủ và mọi người quyết định.”

Tiếng trầm thấp truyền ra,

Ngao Bộ Đông giống như được đại xá, liên tục dập đầu tạ ơn.

“Tạ tiên sinh, cảm ơn đảo chủ và các vị tín nhiệm, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, ta tuyệt đối không hai lời!”

Tiếng trầm thấp truyền ra.

Giao tộc Thiên Long đã từng cao quý cùng nhau quỳ lạy, nghiễm nhiên là một dáng vẻ sám hối.

Cuối cùng.

Mấy vạn tu sĩ đứng trước cửa bộc phát ra reo hò thoải mái, giảng phóng vận mệnh bi thảm khuất nhục mấy vạn năm, âm thanh chấn động nghìn vạn dặm không dứt, người người đều lộ ra nét mặt tươi cười.

Trong đám người.

Bắc Minh Hải Hoàng và Tầm Long Thiên Đế, thâm ý lặng lẽ nhìn Giải Đế một chút, hai lão gừng già này, đã có suy đoán, nhưng lại không lên tiếng, có thể có được kết quả như thế này, cũng coi như là tất cả đều vui vẻ.

Thuận theo bầu không khí vui vẻ tăng vọt, hai người cũng lặng lẽ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Hô…”

Trận chiến này liên quan đến đại kiếp của Hải tộc, cuối cùng cũng kết thúc.

Chưa đến giữa trưa.

Tin vui phấn chấn rền vang các đảo, rãnh trời và sự đáng sợ dẫn đến kính sợ liên tiếp, thần uy của Dịch tiên sinh, cũng giành được sự tán thưởng sùng kính của mấy trăm vạn tu sĩ các đảo.

Đại điện đảo đen.

Trong tiếng cười to cảm khái.

Rất nhiều nữ tử xúc động rơi lệ, đã coi Dịch Phong là một truyền kỳ.

Khi tất cả mọi chuyện đã được ổn định, thịnh yến mở ra.

Dịch tiên sinh cứu vãn bảy mươi hai đảo, lại là không thấy bóng dáng.

Tất cả mọi người đi tìm không thấy kết quả, đành phải ngạc nhiên nhìn về phía đám người Lộc Tâm Lan.

“Tâm Lan tiểu thư, ngài và tiên sinh là quen thuộc nhất, có biết lúc này tiên sinh ở đâu không, chúng ta đều đang chờ tiên sinh đến chủ trì tiệc ăn mừng!”

Tất cả mọi người nhìn chăm chú muốn hỏi, Lộc Tâm Lan mỉm cười đứng dậy.

“Các vị.”

“Tính tình tiên sinh lãnh đạm, cũng không thích loại cảnh tượng này, lúc trước ta thắng trong so đấu của Vạn Bảo Lâu, tiên sinh đã là như thế. Tâm Lan cũng không biết tiên sinh ở nơi nào, có lẽ giờ này đang một mình ở trong một nơi thanh tĩnh.”

Nghe xong.

Tân khách có mặt ở đại điện không có một chút nào hụt hẫng, mà trên vẻ sùng kính trên khuôn mặt càng nhiều thêm.

Sư Thiên Xuyên và mấy vị nhân vật đứng đầu khác cũng liên tục cảm khái.

“Khí độ của tiên sinh, chúng ta khó mà đạt được một phần vạn.”

“Xong chuyện phủi áo rời đi, ẩn sâu danh tiếng. Tất cả những điều tiên sinh làm, chính là tấm gương của tu sĩ chúng ta.”

“Đúng thế, đúng thế. Tâm cảnh lạnh nhạt như thế, nếu như chúng ta có thể học được một phần vạn, tương lai nhất định rất có ích lợi!”

“Kính tiên sinh!”

Trong đầu mọi người khắc ấn ra tất cả thân ảnh thanh lãnh đạm bạc, cùng nhau nâng chén!

Bất luận là ba nhân vật đứng đầu, hay là mấy người đảo Dương Quang đã từng quen biết Dịch Phong, thậm chí là mấy nhân vật lớn của đảo đen không ngừng phân tranh, những tuấn kiệt một phương vốn dĩ không hề liên quan này, lúc này đều trở nên thân thiết, trong mắt cùng lộ ra thần sắc kính sợ ngưỡng vọng.