Lục Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng chí ít cũng là cao thủ Võ Tông, còn hắn chỉ là một tiểu lão đệ vừa tiến vào Võ Hoàng, nhìn thấy con rùa già Yêu Hoàng không biết bao nhiêu năm tuổi này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
So với hắn, con rùa này còn mạnh hơn, cứ vậy mà thành đồ ăn sao?
Tiền bối chính là tiền bối.
Khí phách lớn.
Nhưng dần dần, bọn họ cũng miễn nhiễm đôi chút.
Dù sao thì Yêu Tông cũng có thể hạ gục trong nháy mắt, ăn hai con Yêu Linh, Yêu Vương thì có là gì đâu.
Ngược lại thì bọn họ thì có thể đi theo hưởng phúc ấy chứ.
“Các ngươi cứ chọn thoải mái đi!”
Dịch Phong vừa cười vừa nói, hắn không quan tâm những con thú này gọi là Thiểm Điện hay Phi Thiên gì đấy, theo hắn, chỉ cần là thịt rừng thì đều là nguyên liệu tốt để nấu ăn.
Nghe vậy, lúc này, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng mới khúm núm chọn lấy một con diều hâu để hầm canh, tất nhiên, còn định làm thêm món đùi sói nướng.
“Được rồi, cứ vậy mà làm đi!”
Dịch Phong vỗ tay một cái, nói: “Ta sẽ là đầu bếp. Các ngươi bắt dã thú rồi rửa rau đi.”
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng và những người khác nhanh chóng xắn tay áo, đi tới bắt diều hâu và Yêu Lang.
Nhất là nhìn dáng vẻ tự thân vận động của Dịch Phong, bọn họ cũng không dám sử dụng tu vi, cùng Dịch Phong đặt mình vào trạng thái cảm thụ cuộc sống.
Thế là…
Tuốt lông, trụng nước sôi, bận rộn quên cả trời đất.
“Mà này, Thanh Sơn lão đầu, ngươi ra đường lớn mua một ít dược liệu về đây đi, dù sao các ngươi cũng toàn là tay chân lẩm cẩm, vừa ăn vừa hưởng, còn có thể bồi bổ cơ thể cho các ngươi!” Dịch Phong lấy mấy đồng tiền vàng ra đưa cho Lục Thanh Sơn và đồng thời cũng đưa cho hắn một danh sách dược liệu.
“Được.”
Lục Thanh Sơn cầm tiền vàng, tung tăng lên đường mua dược liệu.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, một con rết đã mò đầu vào đống xác, khi thấy con chim vẫn còn thở kia, suýt thì sợ đến rụng rời hết cả chân.
Sau đó, hắn nhanh chóng thu nhỏ cơ thể lại, lặng lẽ bò xuống bậc thang, trốn đi, không chút tiếng động.
Không lâu sau, Thanh Sơn lão tổ đã mua dược liệu về, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng cũng xử lý xong diều hâu và sói.
Dịch Phong bắt đầu thi triển kỹ năng của mình, đầu tiên là bỏ thêm dược liệu vào canh rùa, ninh nhừ ra, về phần đùi sói và canh diều hâu, tiếp tục chế biến.
Khi canh rùa gần như đã sẵn sàng, đôi mắt của nhóm Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên sáng lên, nhao nhao đưa mắt nhìn sang.
“Ôi trời ơi!”
Lúc này, bọn họ gần như lắp bắp chẳng thành lời!
Bởi vì chỉ cần ngửi mùi, họ đã cảm thấy thực lực của mình được cải thiện rất nhiều.
Điều này khiến bọn họ sợ ngây người.
Con mẹ nó, rốt cuộc là hắn đã dùng phương thức thần tiên gì vậy!
Tuy rằng đây là một con rùa già Yêu Hoàng, nhưng cũng sẽ không có tác dụng đến thế chứ, thế mà vào tay tiên sinh thì lại có hiệu quả như vậy?
Bất giác, mọi người đều nuốt nước bọt theo bản năng.
Hít lấy hít để, cũng vì muốn ngửi thấy mùi vị của con rùa già này.
“Được rồi.”
Dịch Phong nhìn bộ dạng của mấy lão đầu này, nhịn không được mà liếc một cái, lại vẫn không nhịn được, nói: “Các ngươi mang một cái chén nhỏ đến đây đi, nhưng một người chỉ có thể uống một ngụm thôi đấy.”
Nghe vậy, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng kích động đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, mỗi người cầm một cái chén nhỏ, háo hức tranh nhau hướng về phía Dịch Phong.
Dịch Phong nhấc cái nồi lớn lên và bắt đầu rót canh cho họ. Cái nồi nhìn thì có vẻ bình thường này, vậy mà cũng là thánh phẩm?
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng há hốc mồm kinh ngạc.
“Nè, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng làm như chưa thấy sự đời thế chứ!”
Sau khi tiếp xúc, Thanh Sơn lão tổ cũng thân quen với bọn họ hơn ít nhiều, vỗ vai họ, lộ ra ánh mắt như đang nhìn đồ quê mùa.
Nghe thế.
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng ngay lập tức hiểu rằng Thanh Sơn này chắc chắn không phải lần đầu tiên vào bếp, điều này cho thấy quan hệ với tiên sinh chắc chắn không tệ.
Vì vậy, ánh mắt của bọn họ dành cho Thanh Sơn càng trở nên khách khí, đồng thời cũng khách khí nói: “Đa tạ Thanh Sơn lão đệ đã nhắc nhở!”
“Ấy, khách sáo thế, quen được là tốt rồi.”
Thanh Sơn lão tổ vô thức ưỡn cao ngực, cảm thấy khá tự hào.
Võ Tông thì sao?
Cho dù tu vi cao hơn ta rất nhiều, nhưng mà ta quen tiền bối trước, cho nên còn cần phải khách khí với ta sao?
Cuối cùng.
Dịch Phong múc cho mỗi người một chén canh nhỏ, còn lại thì bưng đi cho Chung Thanh.
Nhìn chén canh trên tay, hơi thở của họ đều trở nên dồn dập.
Nuốt nước miếng một cái, hai tay bưng chén lên, uống sạch, cũng không biết là có nếm thử hay không, đến cặn cũng ăn sạch sẽ không chừa lại tí nào.
“y da, mẹ kiếp!”
Gần như ngay lập tức, Ngô Vĩnh Hồng hét lên một tiếng, cảm thấy cả người đang bắt đầu nóng lên, tất nhiên tu vi cũng đang tăng lên. Nhìn vào tốc độ này, chỉ e rằng hắn sẽ đột phá Võ Tôn.
Tiếng hét đã kéo Dịch Phong ra ngoài.
Nhìn thấy Ngô Vĩnh Hồng đang ôm bụng, hắn tức giận hét lên: “Kêu gì mà kêu, làm ảnh hưởng đến đồ đệ của ta, muốn ấy ấy thì đi ra xa một chút.”
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng run lên và lập tức hiểu ra.