“Khởi bẩm, khởi bẩm các vị đại nhân, mệnh bài của của Tu La Yêu Tông và Phục Đạo Yêu Tông đã bị vỡ rồi.” Tên thuộc hạ run giọng hét lên, nói xong liền quỳ rạp xuống đất run rẩy.
“Cái gì?”
Chỉ một câu mà tạo ra ngàn con sóng.
Ngao Tất Phương và tất cả những người còn lại, gần như là đồng loạt đứng thẳng dậy.
Luồng khí tức kinh khủng cuồn cuộn trên thân những cường giả này, cả đại đường đột nhiên trở nên áp lực đến đỉnh điểm, vô số vật phẩm hóa thành bột phấn, kẻ có tu vi yếu hơn càng khó có thể đứng vững.
Khi đạt đến tui vi của Yêu Hoàng, về cơ bản sẽ để thiên mệnh bài lại trong tộc, có thể biết tình trạng sinh tử của người trong tộc bất cứ lúc nào.
Mà khi thiên mệnh bài nứt ra.
Điều đó cũng thể hiện rằng chủ nhân của thiên mệnh bài đã bỏ mạng.
“Tại sao lại thế này, tại sao lại thế này?”
Cuối cùng sau một hồi trầm mặc, Ngao Tất Phương hét lên đầy lạnh lẽo, toàn thân run rẩy, thân thể của tên hạ nhân trước mặt đột nhiên hóa thành mưa máu.
Lúc này, tim hắn dường như đang rỉ máu.
Phải biết rằng, mặc dù Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn rất mạnh, nhưng chắc chắn Yêu Tông chính là lực chiến cao cấp nhất của họ, cho dù thế nào thì cũng là trụ cột, thoáng một cái đã tổn thất đến hai người.
Những tổn thất này…
Huống chi còn có chuyện của Ngao Khuynh Thành.
“Ngao Khánh, Ngao Khánh, tất cả đều là vì cái tên Ngao Khánh này.” Ngao Tất Phương nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Hồng Nhật Nhất Mạch, từ Yêu Hoàng trở lên nghe lệnh, lập tức theo ta xuất phát!”
“Ta cũng muốn xem thử xem rốt cuộc kẻ ở bên cạnh Ngao Khánh là một con rồng hay chỉ là một con hổ.”
“Vâng!”
Tất cả các cao thủ đồng thanh hô lên.
Sau đó, Ngao Tất Phương dậm chân, hơn hai mươi cao thủ cùng nhau lướt lên không trung khiến trên mặt đất xuất hiện một khoảng bóng râm nhỏ.
Trong số hơn hai mươi cao thủ.
Có bảy Yêu Tông và hơn mười Yêu Hoàng.
Đội hình này gần như có thể san bằng hầu hết các thế lực ở Nam Sa.
Nơi bọn họ đi qua, toàn bộ không gian tràn ngập cảm giác áp lực, dưới sát khí tuyệt đối, trong phạm vi một trăm thước xung quanh họ, rất nhiều chim chóc bay ngang qua bầu trời đều biến thành bột phấn.
Thành Bình Giang.
Cơn mưa nhỏ đã tạnh.
Tuy nhiên, sau cơn mưa, mặt đất đọng toàn nước bùn, bắt tay vào làm việc thì cũng không ổn lắm.
Vì vậy, Dịch Phong dẫn đầu nhóm người bao gồm Ngô Vĩnh Hồng, Sở Cuồng Sư, Tôn Gia Cát đang ngồi tán gẫu trong võ quán, trong khi họ đang nói chuyện phiếm thì Lục Thanh Sơn cũng chạy tới.
Trong phút chốc.
Võ quán trở nên vô cùng sôi động.
“Nhân lúc tụ tập nhiều người, hơn nữa hôm nay trời cũng hơi lạnh, hay là chúng ta nấu một nồi lẩu ngồi ăn đi?” Dịch Phong cười nói với mọi người.
Nghe thấy Dịch Phong muốn làm đồ ăn, mọi người nào có ý kiến gì, đều mong đợi mà gật đầu.
“Nhưng các ngươi phải cùng nhau giúp đỡ ta, chỉ có một mình ta thì nhất định là làm không xuể.” Dịch Phong còn nói thêm.
“Tiên sinh cần chúng ta làm gì, cứ việc phân phó.” Mọi người vội vàng nói.
“Được, Ngô lão đầu, nhóm ba người các ngươi chọn thịt cho ta đi.”
Dịch Phong vừa cười vừa nói, nhưng mà, chuyện ăn cái gì cũng khiến hắn mắc chứng khó lựa chọn.
Hắn muốn làm một nồi dê nướng nguyên con.
Cũng muốn làm diều hâu hầm canh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nấu cháo thịt sói bằng nồi đất hình như cũng không tệ.
Nghĩ một hồi, hắn chỉ dứt khoát lấy nhẫn không gian ra.
Nhìn thấy nhẫn không gian của hắn, mọi người đột nhiên mở trợn tròn mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Rõ ràng, bọn họ cũng đã nhìn thấy sự kỳ diệu của chiếc nhẫn này, những chiếc nhẫn trữ vật bình thường tuyệt đối không thể nào so sánh được.
“Ha ha, chiếc nhẫn này được lắm đúng không!” Dịch Phong cười.
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
Dịch Phong nhếch khóe miệng, tỏ vẻ thông cảm với ánh mắt nhà quê này của bọn họ, dù sao thì chiếc nhẫn này cũng là do tu sĩ tặng cho hắn, tiểu lão phàm nhân như mấy người bọn họ thì làm sao mà từng nhìn thấy được.
“Cụ thể là ăn cái gì thì các ngươi chọn đi!”
Dịch Phong mở nhẫn không gian, đổ hết toàn bộ yêu thú bên trong ra.
Chẳng hạn như báo này, diều hâu này, rắn này, hươu này,... gần như là cái gì cũng có, sắp lấp đầy cả sân.
Lúc này, tròng mắt của Ngô Vĩnh Hồng và những người khác suýt nữa rơi xuống vì kinh ngạc.
“Kia là Thiểm Điện Ưng?”
“Đó là một con Lục Địa Xà!”
“Đó, đó là một con Phi Thiên Lang!”
Cả nhóm người sợ ngây người, bởi vì những con vật này nếu không phải Yêu Linh thì cũng là Yêu Vương, mặc dù họ đã đoán được rằng nguyên liệu mà Dịch Phong chuẩn bị để nấu ăn không đơn giản, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại không đơn giản đến thế này.
“À, chỗ ta còn có một con rùa!”
Dịch Phong lại lấy con rùa già kia ra: “Nhưng con rùa này thì các ngươi chỉ có thể uống một ngụm canh thôi. Ta muốn bồi bổ cơ thể cho đồ đệ của ta.”
“Yêu?”
“Hoàng!”
Khi con rùa này vừa được đem ra, mọi người càng thêm choáng váng.