Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 178: Ngoan ngoãn gánh phân của ngươi đi




Khom lưng cúi chào Dịch Phong, rồi vội vàng chạy ra khỏi cổng.

Sau khi Ngô Vĩnh Hồng chạy ra ngoài, bọn người Lục Thanh Sơn cũng vội vã cúi chào Dịch Phong, nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

“Nhanh nhanh nhanh, đừng để tiền bối đợi lâu, chúng ta tranh thủ thời gian đột phá!”

Sau khi bước ra khỏi cửa, Ngô Vĩnh Hồng nén dấu hiệu đột phá lại, vội vàng nói.

“Mau, đi tới Thanh Sơn Môn của ta, Thanh Sơn Môn của ta có một trận pháp, các ngươi có thể điều chỉnh tốc độ trong thời gian ngắn, chúng ta mau tới đó đột phá!” Lục Thanh Sơn vội vàng kêu lên.

Bọn họ hướng toàn lực về Thanh Sơn Môn.

“Sao ai cũng đau bụng thế?”

“Chẳng lẽ canh của ta có vấn đề sao?”

Dịch Phong nhớ tới dáng vẻ táo bón của mấy người vừa rồi, mặt mũi tràn ngập sự khó hiểu, nhìn chén canh rùa trong tay mình, lập tức mất hứng ăn, đổ vào chậu chó.

Cẩu Tử Ngao Khánh thấy thế, đôi mắt lập tức sáng lên, hắn ta liếm sạch ngay lập tức.

Một lúc sau, cẩu tử rùng mình, chạy như bay ra ngoài.

“Do con rùa này bổ quá nên không ai nhịn nổi sao?”

Thấy cẩu tử cũng thế, Dịch Phong tặc lưỡi liếc nhìn Chung Thanh đang nằm trên giường, thầm nghĩ không khéo thì phân đầy ra giường.

Cũng may, đợi cả một lúc lâu cũng không thấy tình trạng đó, lúc này, Dịch Phong mới thở dài một hơi.

Một canh giờ sau, Lục Thanh Sơn cùng những người khác sảng khoái trở lại cổng võ quán.

Bây giờ, tất cả bọn họ đều đã đột phá.

Lục Thanh Sơn đột phá từ Võ Hoàng tiền kỳ đến Võ Tông hậu kỳ, trong khi ba người của Ngô Vĩnh Hồng đột phá trực tiếp từ Võ Tông tiền kỳ lên Võ Tôn tiền kỳ.

Biên độ đột phá này tựa như một bước lên mây.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bọn họ, nhìn võ quán trước mặt, ánh mắt càng thêm kính nể.

Dù sao thì họ cũng hiểu rõ.

Tất cả những điều này là do tiên sinh ban tặng.

Mà bên ngoài thành Bình Giang, trong một truyền tống trận ít người biết, một nhóm người áo đen khí thế hùng mạnh, tràn đầy sát khí, bước ra.

Sau đó bay vút lên trời, hướng về phía thành Bình Giang!

Đối với tất cả những điều này, Ngô Vĩnh Hồng vẫn còn chưa nhận thức được.

Bọn họ tràn đầy vui mừng, vừa định trở lại võ quán, nhưng lại phát hiện cách cổng không xa, một người quần áo lộn xộn, tóc tai rối bời, mùi thối tỏa ra từ đầu đến chân đang đứng ở góc tường, nhìn họ với vẻ mặt tràn đầy khát vọng.

Đó là Lỗ Đạt Sanh.

Nhìn thấy từng người bọn họ đều có khí tức mạnh mẽ hơn trước, trong mắt hắn tràn đầy vẻ ghen tị.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Thanh Sơn lão tổ đã trở nên thâm sâu khó lường hơn cả hắn, tâm trạng của hắn càng trở nên rối như tơ vò.

Mà khi bọn họ nhìn thấy kẻ thủ hạ phải đi nhặt phân của Dịch Phong, họ không biết phải nói gì, tuy rằng chưa nói với nhau được mấy câu, nhưng nhìn cũng thật đáng thương.

Chỉ không biết, cuối cùng là hắn đã gây ra chuyện gì, chọc tiên sinh không vui.

Ngô Vĩnh Hồng thở dài một hơi, vỗ vai hắn rồi bước vào võ quán.

“Ngươi, chắc chắn sẽ có hi vọng thôi!”

Khi Sở Cuồng Sư đi qua, cũng an ủi một câu.

“Đúng vậy, cố lên!”

Tôn Quyền cũng cổ vũ hắn.

Khi Lục Thanh Sơn đi ngang qua, lại còn lắc đầu, chân thành khuyên nhủ: “Từ đầu ta đã bảo ngươi đừng có tới, ngươi không chịu nghe. Tiên sinh không nói gì, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn gánh phân của ngươi đi.”

Nhìn đám người tinh thần phấn chấn, Lỗ Đạt Sanh cảm thấy mũi mình đắng chát.

Vào một ngày mưa to đến thế, vậy mà lại cứ thấy như bão cát đang tràn vào mắt.

Vì nhóm người Lục Thanh Sơn đã đi ra ngoài được một canh giờ, cho nên khi họ quay trở lại, thịt diều hâu và đùi sói nướng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mưa cũng vừa khéo tạnh hoàn toàn.

Vì vậy, Dịch Phong bảo bọn họ mang cái bàn ở sân sau lên.

Trong nồi, thịt diều hâu đã chín, bốc khói nghi ngút, còn có cả ớt, củ cải và các món ăn kèm khác đều đang sôi lăn tăn, tỏa ra mùi thơm phức.

Ngoại trừ đùi sói dùng làm mồi nhắm, Dịch Phong còn có thêm hai đĩa đậu phộng.

Nhìn cái bàn đầy ắp này, nhóm người Ngô Vĩnh Hồng ai nấy đều sáng mắt lên, xoa xoa lòng bàn tay, đã rất nóng lòng rồi, nhưng khi Dịch Phong chưa lên tiếng thì bọn họ cũng không dám động đũa.

Nhìn mấy lão già cứng nhắc này, Dịch Phong khẽ cười nói: “Đều là người quen cả. Ở chỗ của ta, không cần phải khách khí như thế. Nếu còn khúm núm, lần sau ta sẽ không hoan nghênh các ngươi tới nữa.”

Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng và mấy lão đầu kia lập tức run lên.

Từng người một gật đầu như gà mổ thóc.

Đồng thời, trong lòng cũng hết sức tôn kính Dịch Phong, tui vi của tiên sinh đã đến bậc này, trước mặt hậu bối như bọn họ, chẳng những không làm giá chút nào, mà ngược lại còn rất bình dị gần gũi.

Khả năng trở về trạng thái thực của tâm trí, nếu bọn họ có thể được một phần vạn như tiên sinh, e rằng giờ đây, thành tựu của bọn họ cũng không chỉ đến thế này!

“Nào nào nào, rượu thượng hạng của ta!”

Lúc nãy, khi đột phá, Thanh Sơn lão tổ đã làm dọn kho trong Thanh Sơn Môn và đặt từng bình rượu ngon lên bàn.

“Không tệ.”

Dịch Phong vừa khen vừa nhìn chằm chằm mấy lão già này cười nói: “Nhưng uống thì uống rượu, mấy lão già các ngươi không được giở trò với ta đấy!”

“Không dám không dám.”

Mọi người vội vàng gật đầu.