Không có gì to tát?
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng không hẹn mà cùng vỗ mạnh vào mồm.
Hai đại cao thủ Yêu Tông có thể hủy diệt cả một tòa thành trì, nhưng trong mắt tiên sinh, chuyện này lại chẳng có gì là ghê gớm.
Chỉ sợ rằng mấy lời này, cũng chỉ có tiên sinh mới có thể nói ra được!
Nghĩ lại, so với hai tên Yêu Tông này, thực lực của bọn họ còn yếu hơn rất nhiều, nhưng bây giờ có thể nói chuyện bình đẳng với tiên sinh, có thể làm việc cho tiên sinh, quả thật là phúc lớn, là phúc khí mà tổ tiên tu luyện, truyền lại cho đời sau!
Mà đúng vào lúc này.
Trời nổi gió lên.
Nước mưa cũng bắt đầu tí tách rơi.
Dịch Phong vươn tay ra, nhìn những giọt mưa trên lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Đúng là trời mưa thật rồi.”
Vừa dứt lời, một chiếc ô đen lớn rơi từ trên trời xuống, vừa khéo rơi vào tay Dịch Phong.
“Hả?”
“Cái ô đen lớn này từ đâu ra vậy?”
Trông thấy chiếc ô lớn này, Dịch Phong khó hiểu, thoáng nhìn quanh bốn phía, nhưng không có một bóng người.
E là do gió thổi đến rồi?
Dịch Phong nghĩ như vậy, cảm thấy mình thật may mắn, đúng lúc thiếu một chiếc ô thì có ngay một chiếc ô to màu đen, tiết kiệm được tiền, sau này đỡ phải mua.
Không kìm được, hắn cười và trêu chọc đám người Ngô Vĩnh Hồng: “Nhìn này, ta đã nói rồi, chỉ là một chiếc ô mà thôi, lúc cần thì sẽ luôn đến.”
Nghe đến vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng đều sốc nặng.
Nghĩ đến những lời nói đầy ẩn ý của tiên sinh, đến giờ họ mới hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Xem ra.
Ngay cả khi hai tên Yêu Tông còn chưa đến, tiên sinh đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thủ đoạn dò xét thiên cơ này thực sự khiến họ kinh ngạc!
“Trời mưa rồi, cứ vào võ quán ngồi trước đã!” Dịch Phong cười nói.
“Được được!”
Đám người Ngô Vĩnh Hồng vội vàng đồng ý.
Bọn họ cầm ô, đi về phía võ quán.
Vừa mới đi được hai bước, phát hiện Lỗ Đạt Sanh đang đứng bên cạnh hố phân, nhìn họ với vẻ chờ đợi, trong ánh mắt, dường như còn có chút ấm ức.
“Ngươi…”
Dịch Phong vốn định gọi hắn vào cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng cả người dính đầy phân của hắn, cuối cùng cũng đành kìm lại.
Do dự một chút, móc ra mười đồng tiền vàng, bịt mũi đi ngang qua hắn.
Thấy thế, ánh mắt của Lỗ Đạt Sanh trở nên kích động.
“Ngươi, thôi cứ đứng đây hứng mưa đi!” Dịch Phong ngượng ngùng nói, đồng thời xòe lòng bàn tay ra: “Đây là đền bù cho ngươi.”
“Đền bù?”
Nghe được hai chữ này, Lỗ Đạt Sanh hưng phấn gật đầu. Và rồi, dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, Dịch Phong đặt mười đồng tiền vàng vào tay hắn.
Đây là?
Nhìn thấy mười đồng tiền vàng này, Lỗ Đạt Sanh sắp khóc đến nơi, vẻ mặt muốn đặc sắc thế nào thì có ngay thế nấy.
Không phải nói là sẽ đền bù xứng đáng sao? Sao có mười đồng vàng vậy?
Tại sao cho người ta thì toàn là hoàng phẩm với cả thánh phẩm, còn tới lượt hắn thì lại là thùng phân, đồng vàng?
Lúc hắn đang vô cùng buồn bực và tức giận, dường như Dịch Phong nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng hắn có tiền, nhưng bồi thường mười đồng vàng quả thật cũng không hề ít, tên lưu manh này thật đúng là có lòng tham tự như rắn nuốt voi, giọng nói cũng không còn khách sáo vậy nữa, hắn hỏi: “Sao, ngươi có ý kiến gì không?”
Câu hỏi này.
Khiến cho lời nói đã tới miệng rồi mà Lỗ Đạt Sanh cũng đành phải miễn cưỡng nuốt vào lại.
Nghĩ đến chuyện kinh hãi lúc nãy, hắn đâu dám có ý kiến gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý với vẻ mặt ấm ức.
Mưa.
To dần lên.
Bọt nước phủ đầy gương mặt Lỗ Đạt Sanh, không biết liệu chỉ toàn là nước mưa, hay có xen lẫn cả nước mắt.
Phệ Thiên Yêu Lang tộc.
Trong Hồng Nhật Nhất Mạch, Ngao Tất Phương cầm đầu nhóm người ngồi ở đại đường, sắc mặt ủ rũ, u ám, không nói lấy nửa lời.
Bầu không khí.
Cực kỳ áp lực.
Vì nguyên nhân thể chất, Ngao Khuynh Thành tu luyện thủ pháp đặc biệt, mới có thể đột phá nhanh như vậy, chỉ cần nàng đạt tới cảnh giới của Yêu Tông, nàng nhất định sẽ ngồi vững chắc ở vị trí người thừa kế tiếp theo của Phệ Thiên Hoàng.
Nhưng khi không còn toàn vẹn.
Tương đương với việc Ngao Khuynh Thành mất đi ưu thế trước đây, cho dù có mở được bí cảnh, cũng không thể đột phá đến Yêu Tông nữa.
Lần này, Ngao Khánh.
Có thể nói là đã phủi sạch không biết bao nhiêu năm vất vả nỗ lực của bọn họ.
Cộng thêm việc họ đã đụng phải một bức tường ở chỗ Phệ Thiên Hoàng, vì vậy họ chỉ có thể chờ đợi tin tức từ Tu La và hai đại Yêu Tông, hy vọng sẽ bắt được Ngao Khánh trở về một cách suôn sẻ.
Sau đó, ép Ngao Khánh vào khuôn khổ, để hắn thừa nhận trước mặt toàn tộc rằng hắn đã xâm phạm Ngao Khuynh Thành, sử dụng áp lực của dư luận để tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến hoàng gia, buộc Phệ Thiên Hoàng phải công bằng với bọn họ, thậm chí là trực tiếp bàn giao vị trí Phệ Thiên Hoàng.
Trước mắt, đây là cách duy nhất để có thể phản công và mang lại hiệu quả.
“Yên tâm đi Tất Phương đại nhân, hai vị Yêu Tông là Tu La và Phục Đạo đã xuất trận, chuyện bắt tên phế vật Ngao Khánh kia chắc chắn không thành vấn đề.” Lúc này, một lão giả nói nhỏ với Ngao Tất Phương.
Ngao Tất Phương ảm đạm gật đầu.
Hắn cũng không lo lắng chuyện này, dù sao thì hai đại Yêu Tông cũng đã xuất trận, không thể có chuyện không thu phục được một cái võ quán nho nhỏ.
Đúng lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy tới, đồng thời cũng hốt hoảng kêu lên: “Tất Phương đại nhân, không ổn, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Ngao Tất Phương khẽ động, trong lòng cũng có dự cảm không tốt, nắm lấy tên kia, nặng nề hỏi.
Trong phút chốc, những người khác cũng lần lượt đưa mắt nhìn về phía hắn.