Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1740: Một người chấn động toàn đảo




Hình như hắn thật sự là đến cứu mình!

Cho dù nàng không biết rõ nguyên nhân, nhưng sự xuất hiện của Dịch Phong, giống như là ánh sáng rạng đông chiếu vào.

Cho dù chỉ là một chút hi vọng, nàng cũng không muốn bỏ lỡ.

Lập tức cắn răng đứng dậy, nắm thật chặt bàn tay của Dịch Phong.

Nàng cảm giác được rõ ràng, bàn tay này ấm áp cứng rắn như thế, mang đến cho càng sức mạnh và cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Nàng giống như một lục binh tùy ý trôi nổi, được một người vớt lên.

Nàng bị Dịch Phong kéo đi, bước thẳng về phía ngoài cửa.

Khi bước qua bậc thâng kia, hai chân nàng có chút như nhũn ra, nàng nằm mơ cũng không ngờ được, thế mà bản thân còn có thể bình yên bước ra khỏi cánh cửa lớn này.

Nhưng mà.

Nhưng mà hắn thật sự cứu được nàng sao?

Đầu tiên không nói tam hoàng tử khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật kia, trận pháp của bảo tháp, năm các lão mạnh mẽ, cùng các thế lực khác ở trên đảo, sợ rằng cũng là lực cản to lớn.

Nhưng mà đúng vào lúc đang nàng suy nghĩ.

Lại phát hiện Dịch Phong đã kéo tay nàng bay ra khỏi bảo tháp dễ như trở bàn tay, giống như là không có một chút lực cản nào, dường như cổ trận truyền thừa cũng không tồn tại.

Lộc Thư Dao kinh hãi đến đáy lòng lên xuống.

Còn chưa đợi nghĩ lại.

Nàng lại phát hiện, năm đại các lão đang cả người đầy bụi đất lặng lẽ trợn mắt đứng ở phía trước, hoàn toàn không có uy nghiêm lúc trước, mấy vị thị nữ càng là vẻ mặt nhu thuận cúi đầu, từ đầu đến cuối không có người nào dám nói một lời.

Giống như, đều làm như không thấy đối với việc nàng đi ra khỏi bảo tháp vậy?

Sao lại có thể như thế!

Lẽ nào….

Bọn họ đều bị tiên sinh đánh bại?

Tiên sinh vì cứu nàng, thế mà không tiếc sức đánh bại năm đại cao thủ, phá hủy cổ trận truyền thừa của Vạn Bảo Lâu, đây là thủ đoạn kinh khủng bậc nào!

Tê!

Lộc Thư Dao càng thêm kinh hãi, đôi mắt đẹp chấn động kịch liệt!

Đúng vào lúc Lộc Thư Dao đang chấn động đến ngây người.

Lưu quang từ các nơi ở phía chân trời bay đến, mấy đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, giống như quần tinh rơi xuống, ngưng tụ thành khí tức vô cùng đáng sợ ở phía trước bảo tháp!

Những nhân vật lớn ở trong đảo, toàn bộ xuất hiện!

Chỉ đối mặt với trận thế như vậy, Lộc Thư Dao đã chấn kinh đến tim đập rộn lên, lại thấy lão giả tóc bạc đẩy hư không bước ra, dẫn theo bốn nữ tử tuyệt mỹ xuất hiện, nàng đã bị hù dọa đến nắm chặt ngón tay ngọc ở trong tay áo.

Quả nhiên là đảo chủ đảo đen, cũng bị kinh động rồi!

Lão giả tóc bạc cả mặt mỉm cười, toàn thân tỏa ra khí tức cao thâm khó lường, vị đảo chủ này vạn năm hiếm thấy xuất hiện, bây giờ đột nhiên xuất hiện, hẳn là vì chuyện hôm nay mà đến!

Trong mắt Lộc Thư Dao hiện lên vẻ kiêng kỵ, nhất thời trong lòng căng cứng!

Nhìn thấy đảo chủ dẫn theo tất cả nhân vật đứng đầu xuất hiện, mấy chục đạo thân ảnh đều tản ra khí tràng đáng sợ, ở trước mặt trận thế như vậy, nàng đã không còn một chút trọng lượng nào đáng nói, không dám phát ra tiếng động nào.

Quả nhiên, tình thái náo lớn chuyện rồi!

Áp lực đáng sợ lan tràn, dường như hi vọng sắp sửa biến mất.

Lúc này, trong lòng Lộc Thư Dao cũng không còn ai oán vô tận, trong lòng đã có giác ngộ.

Dịch tiên sinh có thể vào thời khắc nguy nan ra tay giúp đỡ, đã là đại nghĩa thế nhân khó có được, nàng tuyệt đối không thể để tiên sinh mạo hiểm gây nên tức giận cho nhiều người, có thể vào thời khắc cuối cùng nhìn thấy thế gian còn có ánh sáng rạng đông, cũng đã không còn gì nuối tiếc.

Vào lúc nàng khó khăn cắn răng.

Đảo chủ đảo đen Sư Thiên Xuyên híp mắt chắp tay, thờ ơ nhìn về phía năm đại các lão.

“Mấy vị lão hữu.”

“Thiên tế sắp đến, các ngươi nên hiểu độ quan trọng của việc này, Vạn Bảo Lâu náo ra động tĩnh như thế, là vì sao?”

Cho dù thuận miệng hỏi một chút.

Trong mắt năm đại các lão đều lộ ra vẻ nghiêm trọng, đến gần hành lễ nói vào lỗ tai.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêng kỵ này, Dịch Phong khẽ nhíu mày.

Dường như người đến rất có địa vị.

Lộc Tâm Lan đang đứng ở phía xa nhìn lại, kịp thời đến gần, ngữ khí truyền âm rất cẩn thận.

“Tiên sinh.”

“Người này chính là đảo chủ của đảo đen ta, tên là Sư Thiên Xuyên, bảy mươi hai đảo Đông Hải đều nghe hiệu lệnh của hắn, không có người nào biết rõ tu vi, thủ đoạn lòng dạ đáng sợ, mong rằng tiên sinh cẩn thận một chút.”

So sánh với người ở bên cạnh, Lộc Tâm Lan trầm ổn hơn một chút.

Nàng đã sớm có cảm ngộ, quyết định liều chết đi theo tiên sinh.

Nhưng lúc này đối mặt với toàn bộ cao tầng của đảo đen, đến đảo chủ Sư Thiên Xuyên cũng ra mặt, nàng vẫn là không có cách nào che giấu được kiêng kỵ trong đáy lòng, âm thanh cũng có chút hoang mang.

Dù sao, vị lão quái này ở ngoài mặt vẫn là thống ngự toàn bộ Đông Hải.