Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1741: Một người chấn động toàn đảo (2)




Nếu như nói năm vị các lão là nội tình của Vạn Bảo Lâu, vậy thì người này chính là sự tồn tại đỉnh phong nhất của Đông Hải, bất luận nhân vật tai to mặt lớn nào đứng ở trước mặt hắn, cũng đều phải cung cung kính kính!

Dịch Phong nghe xong gật đầu, trong mắt cũng không có quá nhiều gợn sóng.

Cảm tình.

Đây chính là người nói chuyện của giao tộc Thiên Long.

Khó trách xung quanh đều là cả mặt kiêng kỵ.

Dịch Phong đến chủ tử của bọn họ còn không sợ, sao có thể sợ con chó săn lớn nhất này.

Loại phản ứng lạnh nhạt này, đương nhiên dẫn đến mấy nhân vật đứng đầu ở bốn phía kinh nghi.

Nhất thời.

Không ngừng có thần thức lộ ra, liên tục bao phủ trong khí tràng vô hình, vẻ kinh nghi càng đậm hơn, tất cả mọi người trợn to mắt!

Qua lời nói nhỏ giọng của năm đại các lão, Sư Thiên Xuyên cũng liếc ánh mắt đến.

Trong đôi mắt mỉm cười ổn trọng, không nhìn ra được một chút vui giận nào.

“Hóa ra các hạ chính là Dịch tiên sinh.”

“Sự đối đãi nhiệt tình của các hạ, lão phu cũng thật sự kính nể, nhưng thiên nữ chính là số mệnh đã định của Lộc Thư Dao, đây là chuyện của Đông Hải ta, không thể dùng lẽ thường thế gian để nhìn, mong rằng các hạ dừng tay ở đây, bảo toàn sự an bình của Đông Hải.”

Lời nói thâm ý truyền vang, mấy nhân vật lớn xung quanh có chút chấn động.

Sư Thiên Xuyên là nhân vật tàn nhẫn như thế nào, vạn năm nay chưa từng đối đãi với người nào khách khí như thế?

Nhưng những người này đều không phải hạng người bình thường, nghĩ lại biểu cảm đã tự nhiên hơn.

Gần đây thanh danh của Dịch Phong vang dội, vừa rồi mấy chục đạo thần thức đều khó lộ ra sâu cạn, tu vi cao thâm không cần nhiều lời, loại nhân vật này, đúng là có tư cách để đảo chủ phá lệ.

Nhìn thấy tình thế vi diệu, mấy nhân vật lớn liên tiếp phụ họa.

“Dịch tiên sinh, lời nói của đảo chủ cũng là hi vọng chung của chúng ta, xin tiên sinh nghĩ lại.”

“Không sai, tiên sinh có thể đối đãi nhiệt tình, chính là hình mẫu của thế gian, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, chắc hẳn ngài cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, mong rằng dừng tay ở đây.

“Đúng vậy, Lộc Thư Dao này đã bị trục xuất khỏi Vạn Bảo Lâu, chỉ có tư sắc vô dụng mà thôi, dựa vào thân phận của tiên sinh, không đáng vì một nữ tử như thế mà giẫm vào vũng nước đục này, dùng một mình nàng đổi lấy sự thái bình của toàn bộ Đông Hải, chọn lựa như thế nào cũng không cần nhiều lời.”

“Các vị nhân huynh nói có lý, bên nào nặng bên nào nhẹ, có lẽ tiên sinh cũng có tính toán, không cần chúng ta nói nhiều hơn nữa đúng không?”

Mấy nhân vật lớn các phương cũng rất có quyền thế, lời nói đều là suy tính cho đại cục.

Ở trong mắt những người này, vinh nhục của một nữ tử chẳng qua chỉ là cỏ rác, cho dù liên quan đên trăm ngàn người, cũng sẽ không có một chút gợn sóng nào, ngàn vạn năm nay, có ai chưa từng nhìn thấy cảnh biển máu núi thây?

Bây giờ chỉ dâng lên một nữ tử, đương nhiên không đáng giá nhắc đến.

Đến Lộc Thư Dao, khi nghe được loại lời nói đại cục đạo nghĩa này, trong lòng cũng là đắng chát bất đắc dĩ.

Cho dù nàng không muốn thừa nhận.

Nhưng sự thật chính là như thế!

So với sự yên ổn của toàn bộ Đông Hải, một mình nàng thật sự quá bé nhỏ không đáng kể, phàm là người bình thường có một chút mưu lược, đều biết được nên lựa chọn như thế nào.

Càng chưa nói, Dịch tiên sinh là một nhân vật đáng sợ như thế.

Đại nghĩa thế gian vĩnh viễn là như thế, có đôi khi là buồn cười bất đắc dĩ như vậy, vẫn luôn có người phải hi sinh, vẫn luôn là không thể làm đến được người người như ý.

Cái danh đẹp đẽ, chính là anh hùng hy sinh vì nghĩa.

Nếu nàng không hi sinh, Đông Hải sẽ phải gánh chịu cơn giận của giao tộc Thiên Long!

Đây chính là tai họa ngập đầu!

Lộc Thư Dao cắn răng, tràn ngập cảm kích đối với thiện ý của Dịch Phong, nhưng không muốn để cho tiên sinh mạo hiểm, vì thế tuân theo vận mệnh không thể làm gì khác này.

Nhưng nàng làm sao biết được.

Dịch Phong căn bản không nghĩ nhiều như thế!

Từ lúc mới bắt đầu, Dịch Phong đã vứt bỏ tất cả trí thông inh, cũng hoàn toàn không có chút cố kỵ nào, hành động như mãng phu nhập thể, chỉ vì muốn gây lên sóng gió với giao tộc Thiên Long!

Không đợi Lộc Thư Dao lên tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Phong nhìn mọi người ở bốn phía, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn?

“Các ngươi nói xong chưa?”

Hả?

Tất cả mọi người nghe xong sững sờ, dường như ngửi được hương vị có chút không đúng lắm!

Dưới một mảnh kinh nghi nhìn chăm chú.

Dịch Phong chắp tay lạnh lùng nhìn, ngữ khí càng thêm kiên quyết!

“Hôm nay, ta muốn đưa Lộc Thư Dao rời đi!”

Đây…

Tất cả mọi người ngạc nhiên!

Thái độ cứng rắn ngoài dự liệu, trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người trợn to con mắt, không ngờ được, thế mà vị tiên sinh này lại không biết đại cục như thế, thật sự quyết tâm muốn gây phiền toái!