Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1739: Ánh rạng đông




Không ngờ được.

Cuối cùng nàng cũng có cơ hội ngồi một mình trong đó, nhưng chỉ còn lại bơ vơ và tuyệt vọng…

Chưa đến mấy ngày.

Vị Lộc gia đại tiểu thư này, đầu tiên mất đi cơ hội tranh đoạt lâu chủ, địa vị và vinh quang vốn có một đi không trở lại, bây giờ còn biến thành “thiên nữ”, sắp trở thành nô bộc phụng dưỡng giao tộc Thiên Long.

Khoảng cách cảnh ngộ trước sau, có thể nói là từ trong mây rơi vào trong nước bùn.

Biến đổi lớn của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Kiêu ngạo đã từng có một đi không trở lại, lẻ loi trơ trọi ngồi một mình trong bảo tháp, trong mắt Lộc Thư Dao tràn ngập vẻ xấu hổ giận dữ cùng với không cam lòng.

Nàng là Lộc gia đại tiểu thư, đã từng là một thân thần nữ ngàn vạn người hâm mộ!

Bây giờ, lại rơi vào tình cảnh gọi trời trời không thấu kêu đất đất không linh.

Bi thương nổi nên trong lòng, khóe mắt Lộc Thư Dao lấp lóe ánh lệ.

Ở trong bảo tháp yên lặng, nàng đã đoạn tuyệt với thế giới, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh đến, chỉ có thể ở cùng với hiu quạnh và tuyệt vọng lan tràn, để cho sự cam lòng từng chút từng chút một cắn nuốt nàng…

Từ sự bi phẫn khi bước vào bảo tháp, cho đến thời khắc tuyệt vọng hiu quạnh này.

Sự bơ vơ và khuất nhục của Lộc Thư Dao không người nào biết được.

Cho dù số mệnh là như thế, nàng cũng không muốn khuất phục!

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của tên người cá khiến người khác buồn nôn kia, sắp sửa cao cao tại thượng lăng nhục bản thân mình, nàng không thể nào chấp nhận được vận mệnh này.

Đã từng có quang vinh phong quang sáng chói, bây giờ tất cả đều thoảng qua như mây khói.

Chỏ có sự hiu quanh dài đắng đẵng trước mắt làm bạn.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, nhưng lại lâu dài như vạn năm.

Thanh lệ lặng lẽ trượt dài trên mặt.

Lộc Thư Dao quật cường hoàn toàn tuyệt vòng, trong tay lấp lóe ánh sáng, một đoản kiếm tinh xảo xuất hiện!

Liếc nhìn đoản kiếm phát ra ánh sáng lạnh, Lộc Thư Dao nở nụ cười đắng chát.

“Không ngờ được, kết quả chỉ có một ánh sáng ấy cho ta an ủi, sự hâm mộ sùng kính của thế nhân, chỉ là công dã tràng, tuấn kiệt tài sĩ ở trong đảo, cũng chẳng qua chỉ là nô bộc của giao tộc Thiên Long.”

“Ha ha, ha ha ha…”

Lộc Thư Dao cười đến nước mắt rơi xuống, hoàn toàn nhìn thấu tất cả.

Cho dù giống như nàng từng mong muốn, trở thành lâu chủ Vạn Bảo Lâu như ý nguyện, thậm chí tương lai quyền thế ngập trời, rốt cuộc cũng khó thoát khỏi sự thống trị của giao tộc Thiên Long, sống đến hoàn toàn không có tôn nghiêm!

Ảo tượng về sự tự do không thực tế đã từng có, lúc này hoàn toàn bị nghiền nát.

Nhân sinh chính là như thế.

Chỉ có tự bản thân mình trải qua bóng tối tuyệt vọng, mới có thể biết được ảo tưởng ánh sáng rạng đông là không thực tế như thế nào, uy thế của giao tộc Thiên Long, căn bản không có người nào dám đụng chạm.

Bóng tối bao phủ vạn năm ở Đông Hải này, chắc chắn sẽ vô cùng vô tận.

“Làm gì có ánh sáng rạng đông nào, chỉ là một giấc mộng mà thôi…”

Tiếp đó thu lại ý cười.

Hai tay Lộc Thư Dao cầm ngược đoản kiếm, chậm rãi nâng lên không trung, đối thẳng với tim của mình, đôi mắt khép hờ, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ thoải mái.

Lập tức sắp đâm xuống, kết thúc cuộc đời không còn có chút lưu luyến nào!

Thế nhưng.

Ngay vào lúc nàng đâm xuống, ở cửa chính phủ bụi lâu năm kia bất ngờ oanh một tiếng bị người khác đảy ra.

Chỉ nhìn thấy, một đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa ra vào, hòa hợp với ánh sáng hoàng hôn, thân ảnh cao lớn như ngọc phảng phất như là vô cùng không chân thực, ánh nắng ở sau lưng hắn chiếu rọi xuống, lộ ra vẻ vô cùng hùng vĩ.

Lộc Thư Dao kinh hãi đến thiếu chút nữa đánh rơi đoản kiếm, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu.

Nàng kinh hãi phát hiện, thế mà người đến lại là Dịch Phong!

Khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ kinh hãi.

Vị này là tiên sinh đáng sợ đã từng giúp đỡ Lộc Tâm Lan, thế mà lại đến nơi này?

Hắn đến đây làm gì?

Lẽ nào hắn không biết, quy củ mà tam hoàng tử kia lập xuống sao?

Trong đầu Lộc Thư Dao một mảnh mờ mịt.

Nàng thế nào cũng không dự liệu được, thế mà Dịch Phong lại xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nhưng mà, ngay lúc nàng vẫn còn trăm mối tơ vò không cách nào lý giải, bỗng nhiên Dịch Phong vững vàng bước đến gần.

Đưa tay kéo lấy tay ngọc của nàng.

“Đi theo ta.”

Ba chữ ngắn gọn, lại vang vọng giống như chuông đồng!

Đột nhiên trong lòng Lộc Thư Dao run lên, hai con ngươi đẹp mở lớn, thân thể yêu kiều run rẩy nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng ở trước mắt.

Vừa rồi tâm cảnh giống như tro tàn, đột nhiên bừng lên ánh sáng, đôi mắt đẹp mở to giống như chuông đồng nhìn Dịch Phong!

Vị tiên sinh này.

Thế mà hắn lại đến để cứu nàng?

Tất cả những điề này, so với trong mơ còn khó tin hơn!

Tại sao hắn muốn làm như thế?

Lẽ nào không biết nhân quả trong đó sao?

Nhưng nhìn ánh mắt tinh khiết và kiên định kia của Dịch Phong, thoáng cái nước mắt Lộc Thư Dao rơi xuống.