Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1728: Gặp gỡ ngẫu nhiên




Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Dịch Phong.

Lộc Thư Dao vẫn giữ thần sắc ôn nhu như cũ.

“Ta thua tỷ thí, theo lệ vào ngày hôm qua sẽ phải rời khỏi Vạn Bảo Lâu, tên tuổi đại tiểu thư đã từng có bây giờ là mây khói đã qua, bây giờ chỉ là Lộc Thư Dao mà thôi, đi dạo trong đảo cũng là rất bình thường.”

“Tỷ thí như thế đã qua, chúng ta đã mất đi lý do đối địch, tiên sinh cần gì phải đề phòng như thế chứ?”

Một cái nhăn mày một nụ cười đều không còn tư thế của tiểu thư, chỉ có sự tự nhiên cởi mở.

Dịch Phong nhìn đến sửng sốt.

Lúc này, Lộc Thư Dao váy dài mộc mạc, dáng vẻ bình thản, hình như đúng như nàng nói, đã buông xuống tất cả.

Không thể không nói.

Muội tử này có nhan sắc rất cao, sự hoa quý từng có che lấp đi mấy phần kiều mỵ, bây giờ khiến người khác nhìn vào dễ chịu hơn nhiều, càng có loại cảm giác giai nhân tự nhiên hơn.

Nghe thấy người ta rút lui ra khỏi Vạn Bảo Lâu, còn có thể cởi mở như thế?

Dịch Phong nửa tin nửa ngờ gật đầu.

“Ngươi nói cũng có đạo lý.”

“Có điều thua tỷ thí rời khỏi Vạn Bảo Lâu, e rằng nhất thời còn chưa quen?”

Lời nói thẳng đâm tim!

Nào có kiểu hỏi xát muối vào vết thương người khác như thế.

Mượn khe hở lễ mạo nhường người đi đường.

Nàng mới lại lần nữa vực dậy tâm thái, tiếp tục nở nụ cười thản nhiên gật đầu.

“Tiên sinh nói đùa, thua chính là thua, tiểu nữ tâm phục khẩu phục, tỉ thí các đời đều là như thế, nhất định cần có người rút khỏi Vạn Bảo Lâu, đây là số mệnh.”

“Bây giờ ta bỏ xuống tất cả gông xiềng, cũng có một chút sản nghiệp để kiếm sống, cuối cùng không cần phải đeo lên ánh sáng đích nữ Lộc gia, ngược lại có được thoải mái tự do.”

“Cái gọi là đều có thiên mệnh, chính là như thế.”

Nghe đến đó, lại thấy đối phương còn lễ mạo nhường người qua đường.

Dường như là đã thật sự thay đổi, giống như tỉnh lại từ trong mộng quyền thế vậy.

Đổi lại là người bình thường, nếu bị thua mất gia nghiệp lớn như thế, nhất định trong lòng sẽ có chướng ngại, từ nay về sau không gượng dậy được cũng là điều có thể.

Nhìn người ta một chút.

Dễ dàng hài lòng như thế, khí độ coi nhẹ thắng thua, cho dù cái gọi là thế gian hào kiệt, cũng có được mấy người có thể có chí khí giống như thế này?

Cuối cùng trong mắt Dịch Phong cũng lộ ra vẻ tán thưởng.

“Khó có được người cầm xuống được mà cũng buông xuống được như ngươi, không dễ dàng gì, sau này cuộc sống tự do, sao lại không phải là một loại may mắn chứ.”

Nhìn thấy thái độ của tiên sinh như thế, Lộc Thư Dao cũng cực kỳ cảm động.

Từ khi bắt đầu nàng thua tỷ thí, thế nhân sớm đã trốn tránh, cái gọi là khách khanh môn nhân cũng rời xa phân tán bốn phía, những tuấn kiệt đã từng xu nịnh đi theo phía sau, khi gặp lại nhất định sẽ là thờ ơ đối đãi!

Thói đời nóng lạnh.

Vị tiên sinh này không chỉ không mượn cơ hội chế ngạo, ngược lại còn dùng lời nói lương thiện đối đãi, thậm chí còn không để ý thân phận biểu lộ khâm phục.

So sánh ra.

Khí độ chí khí của Dịch tiên sinh, đâu chỉ vượt qua thế nhân ngàn vạn lần?

Đúng thật là thế ngoại cao nhân.

Sự ghen ghét của nàng đối với Lộc Tâm Lan đúng là không giảm đi chút nào, nhưng đối với tu vi và khí độ khâm phục của Dịch Phong, cũng bộc phát ra sự kính nể, ý giao hảo cũng càng thêm kiên định.

Lập tức dứt khoát hành lễ.

“Tiên sinh phong độ phi phàm, tiểu nữ vô cùng kính nể.”

“Bây giờ chúng ta lại không có lý do để đối địch, cố ý mời không bằng gặp ngẫu nhiên, nếu như tiên sinh không chê tiểu nữ hiu quạnh, có thể đến dự uống cùng một ly không?”

Nghe xong, trong mắt Dịch Phong lộ ra vẻ trầm tư.

Hắn giúp đỡ Lộc Tâm Lan thắng tỷ thí, không phụ lòng đạo nghĩa và một trăm vạn tiền lương kia, sau đó uống chén rượu với Lộc Thư Dao, cũng không có vấn đề gì đi.

Hơn nữa.

Hắn cũng rất muốn vừa uống rượu, lại vừa có mỹ nhân ở bên cạnh, dường như tốt hơn nhiều so với bản thân cô độc uống một mình!

Nghĩ đến đây, Dịch Phong gật đầu đồng ý.

“Được.”

Sau một câu đó, hai người cùng bước đi.

Dưới sự cung kính dẫn đường của Lộc Thư Dao, hai người đi vào một tửu lâu hoa mỹ, ngồi xuống nhã gian ở lầu hai, bên trong bày biện cực kỳ quan trọng, bình phong tranh chữ tinh mỹ, rất có phong cách văn nhân lịch sự tao nhã.

Dịch Phong cũng nhìn thấy dễ chịu, gật đầu tán thưởng.

“Chỗ tửu lâu này đúng là không bình thường.”

Lộc Thư Dao đích thân rót rượu, ôn nhu khiêm tốn.

“Tiên sinh quá khen rồi.”

“Nơi này là một trong các sản nghiệp của tiểu nữ, ngày thường ta yêu thích thư họa, nên phái người bố trí thêm một chút, nếu như tiên sinh thích, mong rằng sau này có thể thường xuyên đến.”

Một lời tùy ý vô hình khoe của.

Lộc Thư Dao thể hiện rõ ràng thực lực của mình, ám chỉ tuy là nàng cô độc, nhưng vẫn như trước có đầy đủ vốn liếng, để tránh cho Dịch Phong thật sự coi thường, đồng thời cũng lại lần nữa thể hiện ý lấy lòng của mình.