Ngược lại Dịch Phong không nghĩ nhiều.
Chỉ là thầm nghĩ quả nhiên là nữ tử nhà giàu, khó trách người ta có thể buông xuống tất cả, cảm tình vẫn là phải có tư bản.
Sau đó hai người nâng chén.
Đáy mắt Lộc Thư Dao thể hiện rõ vẻ tò mò.
“Dường như tiên sinh cũng yêu thích thư họa mỹ tửu, tính tình lịch sự tao nhã như thế, vì sao lại đồng ý giúp đỡ Tâm Lan muội muội?”
“Mong rằng tiên sinh đừng trách, bây giờ tất cả đã kết thúc, tiểu nữ không còn ý gì khác, ta chỉ là tò mò, chuyện vất vả như thế, sợ rằng không phải bản ý của tiên sinh.”
“Chắc hẳn… Nhất định là Tâm Lan muội muội đã đồng ý hứa hẹn đúng không?”
Đối mặt với loại bát quái này, Dịch Phong cũng không để ý.
Hiếu kỳ là chuyện bình thường của con người, thua cũng phải thua cho rõ ràng, hỏi một chút cũng không có gì cả.
“Không sai!”
Nhớ đến con số một trăm vạn trên trời kia, hắn gật đầu một cái.
“Đúng là Tâm Lan cô nương đã đồng ý một lời hứa.”
Nghe xong, thần sắc Lộc Thư Dao vẫn ổn định như trước, nhưng trong lòng đã là sóng lớn cuồn cuộn.
Quả nhiên.
Quả nhiên Lộc Tâm Lna có hứa hẹn, mà có thể mời được vị này xuất thủ, e ràng càng không phải là thứ bình thường!
Đáng chết!
Tại sao Lộc Tâm Lan lại có vốn liếng này?!
Vậy phải làm sao bây giờ…
Trong lúc sốt ruột, nàng ngẩng đầu nhìn Dịch Phong một chút.
Nếu như muốn đả động vị này, e rằng chỉ có thể dùng đến thủ đoạn phi thường!
Âm thầm cắn răng.
Lộc Thư Dao đã có giác ngộ đập nồi dìm thuyền, lại lần nữa ngước mắt nhích lại gần về phía Dịch Phong, đợi đến khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng vô cùng nhu tình mị nhãn như tơ…
Lộc Thư Dao nhu tình nhìn chăm chú, lại lần nữa rót rượu lên tiếng.
“Thư Dao kính tiên sinh một ly.”
Thân hình của nàng không ngừng đến gần, âm thầm bắt đầu vận chuyển sức mạnh đại đạo, khí âm nhu trải rộng kinh mạch, thân thể yêu kiều yên lặng không một tiếng động tản mát ra hương thơm.
Đây chính là Thiên Hồn Đại Pháp mà nàng học được từ một bản thiếu nằm trong cổ tịch.
Vốn dĩ đây là con át chủ bài giữ mạng, dùng để mị hoặc tâm thần của người khác.
Bí pháp này cực kỳ cao thâm.
Cho dù là nàng, cũng chỉ luyện được đến tầng thứ ba!
Nếu không phải bất đắc dĩ, Lộc Thư Dao cũng sẽ không lấy lá bài tẩy cuối cùng này ra dùng, lúc này bốn mắt nhìn nhau, còn có tư sắc tuyệt mỹ bổ trợ, nhất định có khả năng đắc thủ.
Vì để bắt được Dịch Phong.
Nàng hoàn toàn bỏ xuống thân phận tiểu thư, không tiếc hi sinh nhan sắc.
Ở trong mắt của vị đích nữ Lộc gia này.
Chỉ cần sự nghiệp lớn có thể thành, tất cả đều có thể trả giá, đợi đến khi lại lần nữa chấp chưởng Vạn Bảo Lâu, sẽ còn có ai biết được chuyện bí mật này?
Trong lòng bộc phát kiên định.
Lộc Thư Dao không ngừng ngưng tụ sức mạnh âm nhu, mị thái càng tràn ngập hơn.
Nhìn thấy muội tử này lại đến mời rượu, hắn là một đại nam nhân sao có thể không uống.
Dịch Phong cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.
“Đa tạ.”
Phản ứng bình thường, thần sắc cũng không biến hóa quá nhiều.
Trong lòng Lộc Thư Dao sững sờ.
Nàng dùng Thiên Hồn Đại Pháp, hơn nữa gần trong gang tấc, thế mà vị này còn có thể ngồi vững, không nhận một chút mị hoặc nào?
Nếu như là người bình thường ở phía trước.
Lúc này e rằng đã miệng đắng lưỡi khô, một loại bộ dáng đầu heo!
Quả nhiên vị tiên sinh này có định lực phi phàm.
Có chút sợ hãi thán phục.
Lộc Thư Dao tiếp tục nhích lại gần, dùng Thiên Hồn Đại Pháp tầng thứ hai!
Dịch Phong cũng ngửi được mùi thơm nồng nặc hơn, chỉ cảm thấy một hồi lúng túng.
Hay lắm.
Ra ngoài ăn cơm cũng phun nước hoa nồng như thế, đều sắp khiến người khác hít thở không thông rồi.
Sợ rằng phun đến hai cân đi.
Có tiền cũng không phải khoe của như thế, nàng không sợ người khác ngộp thở sao?
Lẽ nào, nàng bị hôi nách?
A…
Tiếp đó Dịch Phong bịt mũi yên lặng quan sát.
Lộc Thư Dao càng thêm sợ hãi!
Thiên Hồn Đại Pháp tầng thứ hai, cũng không có tác dụng?
Không chỉ không có cách nào mị hoặc được tiên sinh, ngược lại khiến cho người ta sinh lòng cảnh giác, dường như cơ thể rất có đề phòng đối với loại mùi thơm thoải mái này?
Lại lần nữa chấn kinh!
Lộc Thư Dao không còn dám nắm chắc, lập tức vận chuyển toàn bộ khí âm nhu!
Thiên Hồn Đại Pháp tầng thứ ba!
Hai con ngươi tràn ngập tình cảm nhìn chằm chú!
Hai con ngươi mị thái như tơ, giống như có nước mùa thu đang lưu chuyển, ánh mắt mê ly tràn ngập mị hoặc, chỉ một chút cũng đủ để cho con người luân hãm!
Lộc Thư Dao bất động thanh sắc trong lúc khiêu khích tình cảm của đối phương, môi đỏ phác họa ra ý cười say lòng người.
Giai nhân đang ở phía trước, vượt qua toàn bộ mỹ cảnh trên thế gian này.
Nhưng ở trong mắt Dịch Phong.
Cảnh tượng lúc này so với lúc trước còn lúng túng hơn.
Đôi mắt chớp chớp kia, là có mấy ý?