Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1726: Cơ hội chuyển bại thành thắng




Cho dù Lộc Tâm Lan tuổi còn trẻ, ở trong đảo đen không có nhiều căn cơ, nhưng hôm nay sau khi Dịch Phong thể hiện tu vi đáng sợ, nàng thuận lợi kế nhiệm vị trí lâu chủ, đã là người có địa vị tốt cao ở đảo đen, uy thế vượt ra các đời lâu chủ.

Nhóm lão quái khôn khéo cỡ nào, đương nhiên biết rõ lấy lòng Lộc Tâm Lan chính là lấy lòng Dịch Phong!

Cho nên tranh đấu trong việc tặng lễ tăng lên, người mặt dày nịnh nọt nhiều vô số kể.

Cũng không biết đã kính bao nhiêu chén rượu.

Rốt cuộc mấy vị lão quái cũng không nhịn được vẻ tôn kính ở trong mắt, mỉm cười với Lộc Tâm Lan hành lễ.

“Lộc lâu chủ.”

“Lão hủ may mắn tận mắt chứng kiến lâu chủ kế nhiệm, quả thật là vô cùng vinh quang, cũng là rất có kính ngưỡng với vị tiên sinh kia, không biết có thể có cơ hội, một lần nữa bái kiến một hồi không?”

Cẩn thận từng li từng tí lên tiếng hỏi.

Đột nhiên không khí vui vẻ của tiệc rượu yên lặng, trong mắt tất cả mọi người đầy vẻ chờ mong.

Lộc Tâm Lan cũng không phải người bình thường.

Nghĩ một chút đã biết được suy nghĩ của đám người này, mỉm cười lên tiếng từ chối nhã nhặn.

“Từ lão thứ lỗi.”

“Dịch tiên sinh không thích thế tục náo nhiệt, đang ở nhã thất tĩnh tu, ta cũng không dám quấy nhiễu.”

Nghe xong, đương nhiên đám người không còn dám mở miệng bái kiến.

Cho dù là lời nói từ chối nhã nhặn, cũng là hù dọa một trận sùng kính cúi đầu.

Các tân khách có thể tưởng tượng được, Dịch tiên sinh đang ổn định ngồi ở nhã thất, lạnh nhạt yên lặng lắng nghe nghị luận nhiệt liệt vui vẻ của Vạn Bảo Lâu, trong mắt không có một chút tưởng tượng nào.

Mặc cho thế gian vinh nhục, ta lãnh đạm như mây nhàn.

Đây là tâm cảnh cỡ nào?

Không hổ là Dịch tiên sinh.

Đối với vị này mà nói, Vạn Bảo Lâu đổi chủ, sợ rằng cũng chỉ là một chút không có ý nghĩa gì, đã sớm không còn cách nào lọt được vào trong tầm mắt của hắn!

Suy nghĩ kĩ một chút.

Tán thưởng kính ngưỡng của đám cự đầu ở đây càng sâu hơn, vô cùng tôn kính đối với thanh danh của Dịch tiên sinh, đến động tác nâng chén lần nữa, cũng trở nên trầm ổn hơn không ít.

Trên thực tế.

Trong mọt tiểu viện lịch sự tao nhã sâu trong Vạn Bảo Lâu.

“Cao nhân” Dịch Phong đang miệng đầy c ngôn ngữ, cả mặt buồn bực đi qua đi lại.

“Thảo thảo thảo!”

“Đúng thật là đào hố mà! Cao thủ thất phẩm đến một quyền cũng không chịu được, cao cái đại gia nhà hắn!”

Nếu như có người ngoài ở đây nhìn thấy, không thể nào liên hệ được cảnh tượng này với thân phận cao thủ, cho dù là lão quải trong đảo đến đây, lúc này cũng rất khó tìm được góc độ nịnh nọt.

Cứ đi đi lại lại vài vòng.

Dịch Phong buồn bực đặt mông ngồi xuống bên cạnh bàn.

Ở phía xa tiếng cười vui vẻ trong tiệc rượu truyền đến, hắn chỉ cảm thấy vô cùng bực bội!

Một tay chống mặt, cả mặt đều tràn ngập vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

“Đây mẹ nó…”

“Ta coi là cuối cùng cũng gặp được cao thủ, thế mà lại là một kẻ giả lợi hại, phía một lượng lớn sức lực kết quả vẫn là qua loa, chuyện này gọi là cái gì đây?”

Đơn độc ngồi yên thật lâu, rốt cuộc Dịch Phong cũng nhận biết được sự cường đại của mình, hắn hiện tại, sợ rằng đến cấp Thiên bát phẩm cũng không phải địch thủ.

Nhìn ra tinh không ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Ai…”

Ta chính là muốn chết mà thôi, tại sao lại khó như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, trong mắt Dịch Phong đầy vẻ đắng chát.

Loại tâm cảnh này, người thường căn bản không các nào hiểu được.

Thế nhân đều đang cực khổ theo đuổi tu vi mạnh mẽ, chỉ có Dịch Phong vì chuyện này mà phiền não, nếu như người khác biết được chân tướng, sợ rằng lại là một hồi sợ hãi thán phục sùng kính.

Vui vẻ nhiệt nhiệt liệt chấn trời vang vọng đảo đen, Dịch Phong lại thể hiện ra vẻ không hòa hợp.

Tối ngày hôm nay.

E rằng chỉ có Lộc Thư Dao chuyển ra khỏi Vạn Bảo Lâu, có thể có mấy phần cảm xúc giống nhau.

Ở trong một viện tử thanh tĩnh.

Lộc Thư Dao ngồi một mình ở đình đài, bốn phía cũng không có quá nhiều tôi tớ, cũng không có khách khanh trung thành tuyệt đối, tất cả lộ ra vô cùng cô đơn, khác biệt như ngày với đêm so với nghị trượng tôn quý lúc trước.

Đến một thân váy dài, cũng đều đổi thành màu trắng, lộ ra vẻ cô tịch vô hạn.

Một trận gió mát thổi đến.

Thần sắc âm trầm của Lộc Thư Dao vẫn khó mà tiêu tán, nắm chặt chén rượu trong tay không buông!

Mãi đến khi.

Trong đầu lại lần nữa hiển hiện ra, một quyền vô cùng đáng sợ kia.

Nàng mới chậm rãi buông tay ngọc ra, giống như có chút thoải mái.

“Đúng thật, là ta sai rồi…”

Cách đó không xa,

Một vị nha hoàn dung mạo thanh tú tay cầm khai, bưng mấy đĩa linh quả tinh mỹ đi đến.

“Tiểu thư, người nhất định phải giữ gìn thân thể.”

Lộc Thư Dao khẽ gật đầu, giống như đã hồi phục từ bên trong thất bại cô đơn.

“Ừm.”

“Lần thi đấu này đúng thật là Lộc Tâm Lan thắng rồi, ta thua tâm phục khẩu phục.”