Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1713: Để ta thử một lần




Một hồi nịnh nọt thành thục đến nước chảy mây trôi.

Cuối cùng Lộc Thư Dao cũng mỉm cười gật đầu.

“Vậy thì làm phiền Bùi tiên sinh, nếu như tiên sinh không thể nào thuyết phục được tiểu muội, vậy thì cảnh cáo một chút cũng không sao.”

Nói xong, tay ngọc của Lộc Thư Dao điểm nhẹ xuống.

Ánh sáng hội tụ trên bàn trà, một chiếc hộp gấm khắc tinh xảo hiển lộ ra ngoài, còn chưa mở ra, đã có một mùi thơm ngát ngấm vào lòng người lan tràn khắp phòng trà, so với hương thơm của trà ở trong chén còn mê hoặc lòng người hơn.

“Đây là ngộ trà Đông Hải năm vạn năm, xin Bùi tiên sinh hãy nhận lấy, những năm này ngươi trung thành tuyệt đối, bản tiểu thư đều nhìn thấy ở trong mắt, lần này ngươi đích thân ra tay, hẳn là sẽ không khiến ta thất vọng?”

Bạch!

Bùi Tùng Hạc nghe xong vui mừng, cung kính đứng dậy ôm quyền!

“Đa tạ tiểu thư trọng thưởng, tại hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh!”

Đợi hắn đứng dậy, giai nhân ngồi ở đối diện đã rời đi.

Bùi Tùng Hạc cẩn thận nâng hộp gấm lên, trong mắt tràn ngập vẻ phấn chấn.

Ngộ trà Đông Hải năm vạn năm, một khi uống vào chắc chắn sẽ cảm ngộ được sức mạnh đại đạo thâm ảo, cho dù là ở trong đảo đen này, cũng là chí bảo chỉ có nhân vật tai to mặt lớn mới được hưởng dụng.

Bản thân hắn chẳng qua chỉ là đồng ý một chuyện nhỏ, đã có được loại bảo vật này, nếu như truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu lão quái sẽ đỏ mắt.

Lúc trước có thể đi theo đại tiểu thư, quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt!

Đây chính là cái gọi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Cho dù bị coi là quân cờ đi giáo huấn Lộc Tâm Lan một chút, thì thế nào?

Thể diện của cấp Thiên lục phẩm tính là cái gì, lợi ích mới là chân chính.

Chỉ cần làm chuyện này thật hoàn hảo, tương lai đại tiểu thư chấp chưởng Vạn Bảo Các, hắn nhất định sẽ có càng nhiều cơ duyên hơn.

Xử lý mấy thổ dân ở đảo ngoài, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Hai ngón tay cũng đủ để bóp rồi!

Càng nghĩ càng là vô cùng có lòng tin.

Bùi Tùng Hạc cất hộp gấm đi, mặt đầy ngạo khí đẩy ra hư không đi về phía xa!

Bên ngoài trăm vạn dặm.

Một chiếc phi chu đang vượt qua vùng biển.

Gió biển quất vào mặt, xuyên qua tầng mây.

Những hòn đảo lớn nhỏ trên mặt biển hiện ra dưới chân, cảnh đẹp dọc đường vô cùng lạ thường, Dịch Phong ngồi ở trên phi chu thưởng trà nói chuyện, lắng nghe mấy người nói phong thổ nhân tình của mỗi một đảo, dọc đường tràn ngập vui vẻ thoải mái.

Trong chớp mắt đã uống xong một bình trà.

Tát Đông Lai ngồi ở bên cạnh vô cùng có ánh mắt, lập tức cầm trà ngon mà mình cất giữ ra.

“Đây là một chút trà lão hủ cất giữ, trà xanh rất ngon, tiên sinh không ngại có thể thử một chút?”

Dịch Phong nghe tiếng ôm quyền, ra vẻ khách khí.

“Vậy thì đa tạ Tát đảo chủ, một lát nữa ta cũng hầm mấy con cá, chúng ta thưởng trà xong rồi ăn cá.”

Nhìn thấy Tát Đông Lai và tiên sinh cười cười nói nói.

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!

Đáng ghét!

Lại bị lão tặc này vượt lên trước!

Tức giận thì tức giận.

Thứ Tát Đông Lai cất giữ, bọn họ vừa nghe đã biết là ngộ trà Đông Hải, hương trà rất nồng đậm, chỉ sợ là năm vạn năm…

Bọn họ làm gì có thứ này?

Cơ hội không nắm được, vốn liếng cũng không đấu lại được.

Hai người chỉ có một một hồi bóp cổ tay thở dài.

Nháy mắt ra hiệu mấy lần, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, xem có đồ vật gì có thể dùng ở thời gian ăn cá không.

Ba người không ngừng âm thầm tranh đấu.

Tùy tiện một ánh mắt, cũng có thể có đến mười vạn tâm tình.

Loại thế cục này, người thường căn bản không có cách nào nhúng tay.

Lộc Tâm Lan cũng cảm thấy có mấy phần hữu tâm vô lực.

Bất đắc dĩ.

Nàng đành phải nhu thuận ở một bên hầu hạ, chuẩn bị bưng trà rót nước cho Dịch Phong.

Trần Cửu Đạo đã từng danh tiếng vang dội, nhìn thấy loại cạnh tranh quyết liệt này, người cũng đã bị tranh đấu đến tê rần, nhìn thấy đến cơ hội rót nước cũng không còn, hắn chỉ có thể chắp tay cả mặt đau khổ…

Đúng vào lúc mấy người bận rộn pha trà.

Ở bầu trời cách đó không xa, đột nhiên tầng mấy cắt đứt làm hai!

“Oanh!”

Tiếp đó một hồi vang vọng, trên không giống như là bị một kiếm chém ra, gợn sóng đáng sợ khuếch tán nghìn vạn dặm, đến mặt biển cũng có sóng lớn vang vọng!

Dịch Phong và mọi người nghe tiếng ngước mắt.

Chỉ thấy trong vết nứt có một người bước ra, râu dài ba thước hai tóc mai trắng như cước.

Hắn chắp tay đứng ở chân trời, trong mắt đầy khí khái vô địch.

Đôi mắt lãnh đạm, trong mắt nhìn chằm chằm quan sát về phía này, giống như tất cả mọi người ở trong mắt của hắn, chẳng qua chỉ là sâu kiến để mặc cho người ta nắn bóp mà thôi.

Uy thế kinh khủng bao phủ thiên địa, nhất thời mấy người biến sắc đứng dậy!