Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1712: Tay chân miễn phí(2)




Nhìn thấy tiên sinh quả quyết rời đi như thế, Lộc Tâm Lan vô cùng vui mừng.

Lại ngồi xuống lần nữa, trong mắt ngập tràn phấn chấn!

Cửu Đạo Tôn Giả ở bên cạnh, cũng đầy mặt kích động vui vẻ, rất có dáng vẻ hăng hái ôm được cái chân lớn, dường như đã có thể đoán được, tương lai Lộc tiểu thư trở về đảo đen, nhất định tương lai sáng lạn.

So sánh ra.

Mấy người còn lại đều là bất ngờ trong mắt choáng váng.

Cái chân lớn vất vả lắm mới ôm vào được, bây giờ lại muốn đi đến đảo đen.

Lẽ nào phần cơ duyên này sắp đứt rồi?

La Bằng Phi và Hứa Bách Xuyên đưa mắt nhìn nhau, cả mặt đều là dáng vẻ đau trứng.

Mở miệng khuyên bảo?

Tiên sinh đã mở miệng, bọn họ nào dám làm trái.

Nhịn đau vui vẻ đưa tiễn?

Chung quy trong lòng trống rỗng, các loại cảm giác không cam tâm!

Vào thời điểm hai người đang đứng ngồi không yên.

Tát Đông Lai ngồi ở vị trí trên cao quét ngang ánh mắt, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy!

“Nếu như tiên sinh đã có ý, lão phu cũng nguyện trở thành khách khanh của Vạn Bảo Các, cùng đi đến đảo đen, không biết ý của Lộc tiểu thư như thế nào?”

Mấy người ở hiện trường đều bị lời này trấn trụ.

Không đợi Lộc Tâm Lan lên tiếng, đột nhiên hai vị đảo chủ còn lại cũng bừng tỉnh!

Đúng thế…

Tiên sinh muốn đi, chúng ta cũng đi không phải là được rồi sao?

Vị trí tông chủ cái gì đó.

Thế lực trong đảo cái gì!

So với cơ duyên lớn bằng trời đi theo tiên sinh, những cái này đều tính là cái gì!

Vẫn là Tát đảo chủ quả quyết, đến vị trí đảo chủ cũng có thể tạm thời để ở một bên, nếu như bỏ lỡ loại cơ hội này, nói không chừng tương lai sẽ hối hận phát điên!

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi cắn răng nhìn nhau, cũng lập tức đứng dậy mở miệng!

“Chúng ta cũng tình nguyện trở thành khách khanh của Vạn Bảo Các, không nhận bất luận thù lao gì!”

“Lộc tiểu thư, có muốn đưa chúng ta đi cùng không?”

Thấy ba đại tông chủ liên tiếp mở miệng, Lộc Tâm Lan đã chấn kinh đến không cách nào ngồi yên!

Bên trong ba vị này, trong đó Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi là ngũ phẩm, về phần Tát Đông Lai gần đây cũng đã đột phá lục phẩm, nếu như là ngày trước, ai có thể mời được hạng người này làm khách khanh?

Càng chưa nói đến, còn không lấy một xu!

Được ba đại tay chân đỉnh cấp, Lộc Tâm Lan vừa kinh hỉ vừa sợ hãi, nhưng nàng cũng hiểu rõ ba vị này là vì tiên sinh mà đến, đương nhiên không dám có chút nào kiêu ngạo.

“Đa ta ba vị tương trợ, tiểu nữ vô cùng cảm kích!”

Mấy người nhìn nhau cười to, tiếng cười thoải mái vang vọng lầu các!

Đảo đen.

Tổng bộ Vạn Bảo Lâu, cung điện san sát biến mất trong mây, một lầu các hoa mỹ nhất ở trong sâu, có hai người đang thưởng trà nói chuyện, vô cùng lịch sự tao nhã thanh thản.

Nữ tử váy dài cẩm tú, tay ngọc đẩy tách trà qua bên kia.

“Sắp đến kỳ hạn lịch luyện tồi, cuối cùng tất cả đều sẽ kết thúc.”

Bên trong ôn nhu mơ hồ, lộ ra sự tự tin khống chế tất cả, khuôn mặt xinh đẹp cũng không hề khiêu khích, mỗi một lời nói một hành động đều lộ ra quý khí vô thượng trời sinh.

Thân là đại tiểu thư Vạn Bảo Các.

Lộc Thư Dao sinh ra đã là vô cùng tôn quý, địa vị hiếm người có được, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã có khí độ của người ở trên cao khiến người khác kính sợ.

Cho dù Bùi Tùng Hạc ngồi ở đối diện có tu vi lục phẩm, cũng chỉ mỉm cười ngồi đón lấy tách trà.

“Lần lịch luyện này, thắng bại đã sớm rõ ràng, tương lai Vạn Bảo Lâu nhất định sẽ do đại tiểu thư chưởng quan, tại hạ xin chúc mừng trước.”

Lộc Thư Dao khẽ gật đầu.

“Mượn lời tốt lành của Bùi tiên sinh.”

“Đnag tiếc muội muội vẫn luôn không chết tâm, năm đó bị phái đi đảo Dương Quang, còn có mấy phần ý tranh chấp, lần này trở về, sợ rằng sẽ còn không từ bỏ ý đồ.”

Trong lời nói thâm ý rõ ràng, Bùi Tùng Hạc vội vàng cười ôm quyền.

“Đại tiểu thư quá khiêm tốn rồi.”

“Tâm Lan tiểu thư thân ở đảo Dương Quang, luận công trạng đấu giá, chắc chắn không thể nào so sánh với ngài, về phần nhân mạch khách khanh, thì càng là không đáng nhắc đến.”

“Loại đảo ở bên ngoài vắng vẻ kia, lẽ nào còn có thể chiêu lãm được nhân thủ nào ra hình ra dáng sao?”

“Nếu như ngài không yên lòng, tại hạ nguyện đi đến đó khuyên nhủ một hồi, chắc hẳn Tâm Lan tiểu thư sẽ có thể hiểu được thế cục.”

Lộc Thư Dao mỉm cười nhìn chăm chú, lộ ra mấy phần ý khó xử.

“Bùi tiên sinh, ngươi thật sự tình nguyện chia sẻ nỗi ưu lo của chuyện này với ta?”

“Dựa vào thân phận lục phẩm của ngươi, không nề hà khổ cực đến đó thuyết phục, dường như có chút đại tài dùng vào chỗ nhỏ, trong lòng bản tiểu thư thật sự khó có thể bình an.”

Bùi Tùng Hạc chậm rãi khoát tay, ý cười trên mặt càng đậm hơn.

“Ha ha.”

“Đại tiểu thư nói đùa, chút tu vi đó của tại hạ, có thể làm việc cho tiểu thư, đã là vinh hạnh lớn lao.”